Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2009

bài lưu trữ bên blog giỡn mặt " chính quyền f 11

tội ác của 15 con thú người trong sở thú ba đình , hà nội
tội ác của 15 con thú người trong sở thú ba đình , hà nội magnify
Bình Luận
27/03/2009
Càng bí mật càng dễ phạm tội ác
Ngô Nhân Dụng

Vừa rồi tại một tòa án Tokyo, Thẩm Phán Yujiro Nakatani mới xử phi công Ðặng Xuân Hợp của công ty Vietnam Airlines về tội đã “đóng vai trò quan trọng trong việc phân phối hàng đánh cắp” từ Nhật Bản chuyển về Việt Nam. Như chúng ta đọc báo đã biết, có những phi công và tiếp viên của công ty hàng không nhà nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam bị bắt quả tang đem ra khỏi nước Nhật những món hàng ăn cắp từ các cửa hàng bách hóa. Họ còn khai những người ăn cắp thuộc một tập đoàn có tổ chức, trong đó có những viên đang được cho đi du học ở Nhật nhờ tiền chính phủ Nhật do dân Nhật đóng thuế. Dư luận dân Nhật thêm sôi nổi, sau vụ các giám đốc một công ty Nhật Bản bị phạt sau khi khai đã hối lộ hàng triệu mỹ kim cho Huỳnh Ngọc Sĩ.

Tòa Tokyo cho ông Hợp hưởng án treo, vì theo lời thẩm phán Nakatani, bị cáo chỉ đóng vai trò tùy thuộc, đã nhận lệnh của cấp trên làm việc đó. Cấp trên nào?

Trước tiên phải hỏi các cấp trên của ông thành ở Vietnam Airlines! Phát ngôn viên của công ty là Trịnh Ngọc Thành từ chối không bình luận gì cả, ông Thành bảo: “Cái đó là phải có cơ sở,... phải có bằng chứng!”

Bằng chứng nào? Ði tìm bằng chứng chắc không khó, nếu có ai dám đi tìm, nếu những người làm trong công ty dám khai báo đầy đủ. Nhưng chính Vietnam Airlines cũng thèm mở một cuộc điều tra nội bộ để tìm hiểu. Vì họ coi vụ chuyển hàng ăn cắp trên máy bay của họ chỉ có vài cá nhân làm, không đáng điều tra. Cũng như đảng Cộng Sản coi vụ này hay các vụ Bùi Tiến Dũng, Huỳnh Ngọc Sĩ chỉ là những trường hợp cá nhân lẻ tẻ, không phải là vấn đề lớn trong đảng của họ! Mấy ông cầm đầu đảng cứ tuyên bố “chống tham nhũng” nhưng nạn tham nhũng cứ tiếp tục bành trướng, vì họ không bao giờ công nhận đó là ung nhọt nằm trong ruột của đảng. Công nhận điều đó thì phải chịu công khai mổ xẻ cái ung nhọt đó ra. Như thế không khác gì tuyên bố giải tán đảng cộng sản!

Bởi vì ngay từ khi ra đời, đảng Cộng Sản sống bằng sự che đậy, giấu diếm, chữ họ dùng gọi là “bảo mật.” Ðảng viên không thể nào tiết lộ những bí mật của đảng cho người ngoài biết. Tất cả những vụ ăn bẩn phải được che đậy, để “bảo mật.” Ðảng Cộng Sản từ đầu đã sống trong một nỗi bí mật.

Một thí dụ: Ðố ai biết đảng Cộng Sản lấy tiền ở đâu mà chi tiêu? Trụ sở đảng ở mỗi tỉnh, mỗi thành phố, mỗi huyện, xã, vân vân, đều to lớn nghênh ngang oai phong át cả tòa nhà hành chánh địa phương. Tiền đâu ra mà xây dựng như vậy? Những ban cán sự đảng lấy tiền đâu mà hoạt động? Tiền do các đảng viên đóng góp hàng tháng hay hàng năm? Hay là đảng lãnh tiền tiền trả công, do làm công việc “lãnh đạo nhà nước và xã hội” như ghi trong điều 4 hiến pháp? Tiền “trả công” đó do thứ hợp đồng nào quy định? Ai ký hợp đồng thuê mướn đảng Cộng Sản làm việc đó? Dùng tiền công quỹ của toàn dân, thì tiền đó nằm trong những chương, mục nào, có ai biết không?

Tất cả nằm trong niềm bí mật bao phủ các hoạt động của đảng Cộng Sản, chỉ có tình trạng bí mật của các đảng cướp, mafia, mới so sánh được. Tiền là một chuyện nhỏ. Lớn hơn là các chính sách của đảng Cộng Sản, có ảnh hưởng tới toàn thể dân trong một nước. Họ bàn những gì, nghiên cứu những gì trước khi đưa ra các chính sách đó? Ðó cũng là những điều bí mật chỉ mấy lãnh tụ cao cấp biết với nhau. Như gần đây là vụ cho các công ty Trung Quốc và nước khác khai thác mỏ bô xít ở Tây Nguyên. Các ông Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng nói đó là “đường lối lớn của đảng.” Ai quyết định đường lối lớn này? Họ quyết định như thế nào? Có bao nhiêu tiếng nói phản đối, từ các nhà khoa học, các nhà văn, cả một ông Tướng Về Hưu nổi danh đã lên tiếng. Họ nêu lên nhưng tác hại vĩnh viễn trên tài nguyên đất nước, trên môi trường sống của cả miền cao nguyên và đồng bằng miền Trung, trên tương lai kinh tế của cả nước. Ðó là chưa kể mối họa “cõng rắn vào nhà” hậu quả không thể nào lường được. Những đoàn công nhân Trung Quốc đang “Xẻ dọc Trường Sơn đào bô xít” để bùn đỏ sẽ trôi xuống đồng bằng kéo theo những nấm xương tàn của bao thanh niên Việt Nam từng nghe lời đảng Cộng Sản dụ dỗ đi “chống Mỹ cứu nước.” Những oan hồn đó sẽ tự hỏi họ đã hy sinh cho ai hưởng? Cho người Việt hay người Trung Hoa?

Những người nắm quyền đưa ra một “chủ trương lớn” như thế, họ có nêu ra những lý do nào để quyết định bán tài nguyên của nước Việt Nam hay không? Trước dư luận phê phán, chưa bao giờ thấy họ trình bày ý kiến để tự biện hộ, tự bênh vực quyết định của họ. Vì kiêu ngạo, khinh người, hay vì sợ? Không những thế, họ còn ra lệnh các báo, các đài, và các mạng lưới không được nói gì về vụ cho Trung Quốc khai thác bô xít nữa. Họ muốn bịt miệng báo chí, tức là cũng bịt tai của toàn dân, để phó mặc đảng Cộng Sản muốn làm gì thì làm, muốn bán gì thì bán. Cho nên người đứng ngoài quan sát cũng phải thấy là đảng Cộng Sản giờ không dám tranh luận với giới chuyên viên và trí thức Việt Nam; chỉ vì họ biết trước họ sẽ thua, sẽ đuối lý. Và phải kết luận vụ nhường quyền khai thác bô xít này là một vụ nhượng bán chủ quyền mờ ám.

Nhưng mờ ám là bản chất của đảng Cộng Sản. Nhiều người ví đảng Cộng Sản ở Việt Nam như một băng đảng Mafia. Nói như vậy chưa đủ. Mafia chỉ là một băng đảng tội ác sống bên ngoài pháp luật. Mafia có khả năng tổ chức buôn lậu, chứa bạc, ăn cướp, cướp của xong là phải chạy. Ðảng Mafia, ngay ở đảo Sicily bên Ý là nơi xuất phát của họ, cũng không bao giờ có thể đóng luôn cả vai cảnh sát bắt trộm để có quyền sử dụng vũ lực hợp pháp; đồng thời lại đóng vai quan tòa để sử dụng luôn hệ thống luật pháp tự bảo vệ mình. Ðảng Cộng Sản mạnh hơn đảng Mafia rất nhiều. Từ thời Hồ Chí Minh, ông đã nói “Ðảng ta là một đảng cầm quyền.” Nghĩa là “đảng ta” nắm trong tay cả quân đội, công an, tòa án, luật pháp, báo chí, văn nghệ, ngân hàng, cửa khẩu, vân vân, với quyền hành tuyệt đối.

Nhưng có một điều khiến các đảng cộng sản và Mafia giống nhau, đó là Quy Luật “Omerta,” có thể dịch là “bảo mật.” Luật này có nghĩa là đảng viên phải giữ bí mật nội bộ, không bao giờ được tiết lộ chuyện trong đảng cho người ngoài biết. Các đảng viên Mafia khi bị bắt cũng không bao gio được nói nửa lời về những chuyện riêng tư trong đảng, đứa nào nói là tự kết án tử hình. Ðiều luật này, theo ngôn ngữ của đảng Cộng Sản Việt Nam, còn gọi là “đoàn kết nội bộ.”

Hồ Chí Minh đã viết rằng “Ðoàn kết là một truyền thống cực kỳ quý báu của đảng... Cần phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của đảng như giữ gìn con ngươi trong mắt mình.” (Hồ nhắc lại lời Thống Chế Stalin.) Các đảng viên Mafia cũng giữ con ngươi trong mắt họ cẩn thận như vậy. Vì muốn giữ đoàn kết thì phải tránh không vạch ra những sai lầm của nhau, phải bao che cho nhau, không thể nào sống minh bạch công khai được.

Khi hiểu nguyên lý “Ðoàn kết nội bộ,” hay Omerta thì chúng ta hiểu tại sao sau những kỳ họp Trung Ương Ðảng không nói cho ai biết là họ đã bàn bạc những chuyện gì, kể tội những ai, cãi nhau như thế nào. Gần đây một tài liệu của ông Nguyễn Trí Chung được truyền trên mạng lưới kể chuyện hai cánh Ðỗ Mười và Võ Văn Kiệt liên kết đánh bại Lê Khả Phiêu ra sao, dân Việt mới biết các lãnh tụ đảng tranh giành quyền lực nhơ bẩn như thế nào. Trước Nguyễn Trí Chung, đã có những hồi ký khác, phá vỡ nhiều mảnh trong bức màn bí mật che phủ đảng. Nhưng những người bị gạt ra ngoài lề mới bỏ luật omerta, cất lời nói lên những sự thật, còn những người còn địa vị để chia chác quyền lợi với nhau thì vẫn “Ðoàn kết nội bộ,” như Hồ Chí Minh đã dậy.

Ðảng Cộng Sản thường tự hãnh diện về quyết định tập thể, nhưng vì thế không ai chịu trách nhiệm về bất cứ hành động nào cả. Khi phê phán, tất cả được gọi là “trách nhiệm của chúng ta.” Nhà soạn kịch quá cố Lưu Quang Vũ đã viết vở “Tôi và Chúng ta” để vạch ra căn bệnh vô trách nhiệm đó. Khi nói “chúng ta đã phạm các lỗi lầm” thì không cá nhân nào có lỗi cả. Ngày xưa “chúng ta” tổ chức đấu tố theo lệnh cố vấn Trung Quốc làm chết oan bao mạng con người, chúng ta để cho trẻ con thất học vì tiền học phí cao qua, chúng ta đã ăn cắp may trăm triệu Mỹ kim ở công ty Dệt Nam Ðịnh, trong khi đó “chúng ta” cướp đất của dân cho người ngoại quốc lập sân golf, vân vân. Bây giờ ông Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố quyết định cho Trung Quốc khai thác bô xít ở Tây Nguyên là một đường lối lớn của Ðảng. Chứ không phải của người cầm đầu chính phủ, cũng không phải của những người cầm đầu Bộ Chính Trị. Mai này, khi đoàn quân Trung Quốc “Xẻ dọc Trường Sơn đào bô xít” thành công rồi kéo nhau về, ai sẽ chịu trách nhiệm về những tàn hại trên quê hương Việt Nam?

Một bài học cho các dân tộc là chỉ khi nào những người cầm quyền chịu trách nhiệm trước dân chúng thì mới bảo đảm được là họ sẽ lo làm những việc ích lợi chung. Hiện nay các lãnh tụ cộng sản ở nước ta chỉ chịu trách nhiệm với nhau, trong một nhóm ở Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng. Khi những người trong nhóm này thỏa thuận được với nhau để chia chác quyền lợi thì họ sẽ tiếp tục “đoàn kết nội bộ” để bảo vệ lẫn nhau. Chỉ khi nào người dân được dùng lá phiếu quyết định ai là người cai trị họ, sau mấy năm không hài lòng thì bãi chức, lúc đó người cầm quyền mới biết họ chịu trách nhiệm với dân. Họ sẽ không có quyền giữ bí mật, xử lý nội bộ với nhau nữa. Càng bí mật càng dễ phạm tội ác. Khi có tự do dân chủ thì những tệ nạn trong guồng máy chính quyền mới giảm bớt được, từ chuyện nhỏ như tổ chức ăn cắp ở Nhật Bản để đem hàng về bán ở Việt Nam, cho đến chuyện lớn như bán rừng, bán biển cho người ngoại quốc khai thác. Nếu dân Việt Nam không được sống tự do dân chủ thì những tệ nạn đó không bao giờ giảm bớt!

Ngô Nhân Dụng
Nguồn: Người Việt Online
Tags: tộiáccủa15conthúngườitrongsởthúbađình, hànội
Friday March 27, 2009 - 06:54pm (PDT) Permanent Link | 0 Comments
Tinh thần Thái Hà bất diệt
Tinh thần Thái Hà bất diệt magnify
Bình Luận
27/03/2009
Tinh thần Thái Hà bất diệt
Tinh Tấn

Tinh thần Thái Hà có lẽ đang đi đến sự “bất diệt”, tôi tin như vậy khi nhìn thấy sự thanh thản, bình an, quyết tâm, sẻ chia, và cả sự vui mừng nữa được hiện lên trên từng gương mặt của anh chị em vào sáng nay khi đến “dự bên ngoài” phiên tòa. Chính anh chị em, qua từng hành vi, cử chỉ, lời kinh, và tiếng hát của mình đã và đang làm cho “sự đối lập” bao gồm dùi cui, súng, và những hàng rào sắt nhọn của giới cầm quyền kia phải lúng túng.

Tinh thần Thái Hà thật đáng để mọi người, mọi giới chứ không phải chỉ giới công giáo trong xã hội Việt Nam phải ngưỡng mộ, mà không, không phải ngưỡng mộ mà là “tiếp nối”. Tinh thần Thái Hà đã và đang trở thành một làn gió nhẹ, đều và đủ để làm cháy lên “cục than hồng” lâu nay âm ỉ dưới lớp tro của sự lo sợ, thờ ơ và chịu đựng.

Khi nói đến “tinh thần Thái Hà” tôi không nói đến cá nhân giáo xứ Thái Hà. Thật vậy, bản thân giáo xứ Thái Hà có thể không phải là một mẫu hình chuẩn để những nơi khác “bắt chước” (hay theo ngôn ngữ của quan chức Việt Nam là “nhân điển hình”), nhưng tinh thần Thái Hà thì có thể làm “chuẩn mực” để “người người, nhà nhà, ngành ngành” noi theo.

Tôi tin rằng anh chị em Thái Hà không có “ý đồ làm chính trị”, càng không phải là những người có “mưu đồ lật đổ chế độ”. Tinh thần Thái Hà là sự đơn sơ nhưng thông hiểu, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Tôi nhìn thấy “tinh thần Thái Hà” này đang “lên xuống, xuống lên” nhịp nhàng và hòa điệu một cách đặc biệt. Rồi đây, tinh thần Thái Hà sẽ là “mô hình” cho nhiều nơi khác trên đất nước Việt Nam “vinh quang và đau thương” này!

Tinh thần Thái Hà đặc biệt có thể trở thành “điểm suy niệm” cho những cá nhân hoặc tổ chức nào đang nuôi mưu đồ chính trị hoặc đang muốn đánh sập chế-độ-độc-đảng-độc tài-độc đoán đang làm lụi bại đất nước và dân tộc Việt Nam này. Những mưu đồ của ai đó không thể nào làm được bất kỳ điều gì cho ra hồn nếu không có được tinh thần Thái Hà, sự ẩn núp, tìm cơ hội của quý vị sẽ chẳng bao giờ mang lại kết quả, vì chế độ cộng sản đang chứng tỏ sự tài tình của họ trong việc đàn áp, đè bẹp, và “đui-mù-điếc” của họ đối với những tiếng nói và nguyện vọng của nhân dân.

Với những ai ngây thơ cho rằng “mấy ông cha” Thái Hà rồi đây sẽ “cầm đầu” giáo dân nổi dậy chống nhà nước, quý vị sẽ không bao giờ thấy điều đó vì “mấy ông đó” không phải là những người làm chính trị.

Với những ai đang còn “chờ xem” điều gì sẽ diễn ra tiếp theo, tôi muốn nói rằng đừng chờ nữa vì có thể sẽ không còn gì tiếp theo hoặc giả nếu còn điều gì đó tiếp theo thì liệu rằng quý vị sẽ tham gia cùng hay sẽ tiếp tục “chờ xem”? Tôi đã “chờ” những gì tiếp theo ở Thái Hà, và tôi đã nhận ra rằng mình phải “làm một điều gì đó” để góp phần vào tiến trình làm thăng tiến đất nước Việt Nam.

Với những ai đang lo sợ tù tội, trấn áp, quấy nhiễu, và nhiều thứ tệ hại khác, đây là cơ hội để chúng ta “bước ra” khỏi những nỗi lo sợ đó. Thật vậy, một khi chúng ta tin vào những gì mình làm và hiểu được những giá trị của một con người, chúng ta sẽ không còn sợ hãi. Hãy làm những gì có thể nhưng với một thái độ quyết liệt, một tinh thần lành mạnh, và với những cách thức khôn ngoan.

Với những ai đang còn tin vào quyền lực và sự tàn bạo của mình có thể “dẹp loạn” được, có lẽ quý vị là điển hình nhất cho sự “ngu dốt và chai lỳ”. Ngu dốt vì có quyền mà không biết dùng quyền. Chai lỳ vì bao nhiêu điều đã xảy ra làm “nhức nhối lương tâm” loài người từ bàn tay đẫm máu của quý vị mà quý vị vẫn chưa biết dừng lại (tôi không dám mong đợi quý vị ăn năn hối cải!)

Thưa anh chị em Thái Hà, cách riêng với những “tội nhân vĩ đại”, anh chị em đang là “muối”, là “men” để ướp, để ủ cho những sự nhạt nhẽo và trơ cứng của nhiều người Việt Nam, nhất là của nhiều công giáo Việt Nam. Cầu mong anh chị em sẽ được Thiên Chúa bảo vệ và dìu dắt theo cách thức của Người, thông qua những người đang “sẵn sàng bỏ mạng sống mình” để cùng chia sẻ những nguy hiểm và thiệt thòi với anh chị em một cách cụ thể và “nóng hổi” tại Hà Đông trong giờ phút này.

Tôi ở xa nơi quý vị đang phải “chiến đấu vì công lý và sự thật”, vì thế tôi mong ước được bày tỏ lòng tự hào về quý vị, bày tỏ lòng biết ơn và sự khâm phục và quý mến đến với quý vị. Chúc quý vị luôn an vui, tin cậy và phó thác mọi sự trong tình yêu của Thiên Chúa và trong vòng tay yêu thương của hàng ngàn hàng ngàn người khác nữa dành cho quý vị.




nguồn : http://thangtien.de/index



Tags: tinhthầntháihàbấtdiệt
Friday March 27, 2009 - 06:49pm (PDT) Permanent Link | 0 Comments
phiên tòa rừng rú vừa kết thúc 27 /3 / 2009
phiên tòa rừng rú vừa kết thúc 27 /3 / 2009 magnify


bản chất của chánh án phiên tòa súc vật . " tao ! khỉ chánh tòa tuyên bố y án sơ thẩm của DARWIN .

Phiên tòa phúc thẩm 8 giáo dân Thái Hà đã kết thúc với kết quả y án sơ thẩm

Phiên toà án phúc thẩm 8 nạn nhân vì công lý Thái Hà vừa kết thúc. Hàng ngàn giáo dân ùa đến, đón chào 8 vị anh hùng cùng với hai luật sự can đảm của họ là Hoàng Cao Sang và Huỳnh Văn Đông.

Được biết, công tố viên của phiên toà đã đuối lý trước những biện luận hùng hồn, thuyết phục và xác thực của các luật sư bào chữa. Dù vậy, dường như bản án đã được viết trước. Kết thúc phiên toà phúc thẩm, chủ toạ công bố: y án sơ thẩm!

Đoàn người đông đảo hàng hàng lớp lớp cùng với các anh hùng công lý và hai vị luật sư tiến về nhà thờ Hà Đông. Lòng người nô nức vừa đi vừa hát, vừa hô vang: Công lý cho Thái Hà! Trắng án! Vô tội!...

Một bản kịch không biết của kẻ mạnh nào được bày ra: Một số kẻ lạ mặt xuất hiện ở nhà thờ Hà Đông trước khi đoàn giáo dân kéo về. Đám người lạ mặt bắt đầu quấy rối trước cửa nhà thờ. Ngay lập tức những thanh niên Công giáo ấp vào tóm cổ những kẻ lạ mặt. Các linh mục thấy tình hình căng thẳng liền ra can thiệp. Giáo dân ôn hoà, tha cho những kẻ định giờ trò quấy rối. Bản kích của kẻ có quyền bị đổ bể!

Các linh mục tiến ra đón chào các nạn nhận công lý và hai vị luật sự. Những tràng pháo tay không ngớt vang dậy cả một khoảng trời. Không khí Hà Đông lúc này vốn đã nóng bởi ánh nắng mặt trời chói toà, lúc này lại càng bừng bừng, sôi động không lời nào diễn tả.

Sau một hồi ca hát, chúc mừng, hàng ngàn người ngồi kín trong nhà thờ tràn ra ngoài sân im phăng phắc, chuẩn bị tâm hồn dâng lễ tạ ơn Chúa, cám ơn Nữ Vương Công lý và Hoà Bình. Cha chánh xứ nhà thờ Hà Đông đang phải nằm viện từ mấy ngày nay, nhưng trưa nay ngài gắng hết sức trở về với giáo xứ và cùng với toàn thể dân Chúa từ khắp nơi trong Tổng giáo phận Hà Nội, cùng dâng lễ tạ ơn.

Chiều tối nay, những thông tin về thánh lễ tạ ơn tại nhà thờ Thái Hà và những thông tin khác xoay quanh phiên toà phúc thẩm sẽ được cập nhật đến quý vị. Chúng ta cùng hiệp lòng hiệp ý trong tinh thần liên đới, hiệp thông giữa các con cái Chúa, giữa những người con đất Việt chân chính.

PV VietCatholic (Nguồn: VietCatholic News)











Xem video
TH01
TH02
TH03
TH04
TH05
TH06
TH07
TH08
TH09
TH10
TH11
TH12
TH13
TH14
TH15
TH16
TH17
TH18
TH19
http://www.4shared.com/file/95097677/59e293e7/VSR_090326_Chuongtrinhhiepthong...
Tags:

* vietcatholic news

Tags: phiêntòarừngrúvừakếtthúc27/3/2009
Friday March 27, 2009 - 08:16am (PDT) Permanent Link | 0 Comments
TIN NÓNG THÁI HÀ , CẬP NHẬT 12H30 NGÀY 27/3/2009
ập nhật hình ảnh về phiên tòa phúc thẩm 8 Giáo dân Thái Hà

* Pháp luật

Tổng hợp từ bản tin Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam
27.03.2009

Khu vực Nhà thờ Hà Đông và Nhà thờ Thái Hà được Công an quan tâm đặc biệt. Nhà thờ Thái Hà từ nhiều tháng trước đã bị đặt máy quay phim theo dõi. Nhà thờ Hà Đông bị đặt từ hôm thứ hai 23/3/2009.

Máy quay từ toà nhà UBND thành phố Hà Đông chiếu thẳng vào cổng chính nhà thờ. Toà nhà UBND này vốn là nhà xứ của giáo xứ Hà Đông bị chính quyền chiếm trái phép từ năm 1977, hiện giáo xứ đang đòi lại.

Tuần qua, CA Hà Nội tiếp cận các cha xứ và các giáo xứ nội ngoại thành để nắm bắt tình hình và yêu cầu các linh mục phụ trách nhắc nhở giáo dân không đi ủng hô giáo dân Thái Hà. CA còn triệu tập các ông chánh trương, trùm trưởng của một số giáo xứ ở vùng phụ cận Hà Đông bắt viết cam kết.

Tại giáo xứ Hà Đông, cha xứ và các ông chánh trương trùm trưởng bị CA quan tam theo dõi đặc biệt. Cha xứ Giuse Nguyễn Ngọc Hinh phải phẫu thuật và đang nằm điều trị trong bệnh viện.

Tuy nhiên, tin hành lang bệnh viện cho biết: CA vẫn gọi điện thoại hỏi dò. Thậm chí còn có các nhân viên CA rình rập ở cửa phòng để dòm trộm và nghe lén, bị người chăm sóc cha phát hiện.

Tại nhà thờ Hà Đông, vào thứ sáu ngày 27/3/2009-ngày xét xử các nạn nhân vì công lý-giáo dân được thông báo là sẽ có 3 lễ : 6 h sáng, 12 h trưa và 6 h chiều.

Nhà thờ Phùng Khoang, hàng xóm của Hà Đông, nơi cha Giuse Nguyễn Ngọc Hinh cư trú, cũng bị giám sát chặt chẽ.

Nhà thờ Thái Hà khung cảnh vẫn bình thường. Lúc này thấy có vẻ vắng lặng hơn mọi khi. Dường như không thấy bóng các cha xuất hiện. Hình như các cha đang đi giảng đại phúc ở các nơi.

Riêng CA chìm nổi vẫn nhiều. Những người tín cẩn cho biết có nhiều gương mặt lạ xuất hiện ở sân nhà thờ và ngồi cả ngày ở đây. Ngay lúc 7 h 53, viên CA tên Bình, Đội phó Đội An ninh quận Đống Đa, đang ngồi trong quán nước ở cổng vào nhà thờ cùng mấy nhân viên khác.

Thời tiết Hà Nội lúc này mát mẻ. Buổi sáng có những hạt mưa xuân lây phây. Bây giừo 9h30, mưa đã tạnh. Giáo dân ước chừng gần 5000 đang đứng trong vòng vây của cảnh sát cơ động cùng với hàng rào sắt nhọn hoắt.

Trên tay, giáo dân cầm những tờ khẩu hiệu hết sức ôn hoà: “Công Lý và Sự Thật”, “Chúng tôi yêu mến anh chị em”, “Xin Chúa gìn giữ anh chị em”… Giáo dân vẫn tiếp tục cầu nguyện lớn tiếng với những lời kinh mân côi. Thỉnh thoảng lời kinh hào bình lại được cất lên dưới sự hướng dẫn của các linh mục.

Được biết hiện tại có hai linh mục được vào bên trong khu vực xử an cùng với mấy người than của các nạn nhân vì công lý. Tuy nhiên, chỉ có một mình linh mục Phêrô Nguyễn Văn Khải, phát ngôn viên Tu viên – Giáo xứ Thái Hà được tham dự phiên toà. Ngay cả các than nhân cũng không được trực tiếp tham dư phiên toà. Họ bị đưa vào trong một phòng rộng gần 20m2 để theo dõi cách gian tiếp phiên toà.

























Bây giờ là 11h tại Toà án Hà Đông. Giáo dân hầu hết tập trung trong vườn hoa, đang hát thánh ca dưới sự hướng dẫn của linh mục phó Bề trên Thái Hà Giuse Nguyễn Văn Thật.

Rất đông giới trẻ đã tham gia buổi cầu nguyện ngoài toà án hôm nay. Từ sáng tới giời họ không ngồi nguyên một chỗ. Họ mặc áo đỏ, xếp thành hàng 5-6, diễu hành trên các con phố xung quanh khu vực toà án với những băng rôn đỏ: “Chúng tôi vô tội”. Cảnh sát cơ động và lực lượng an ninh luôn bám sát họ. Máy quay phim chụp hình của cảnh sát chìm đôi khi dí sát vào mặt họ.

Lúc này là 11h15, tình hình có vẻ khá sôi động và có phần căng thẳng. Các linh mục và tu sĩ mặc áo dòng đen đang mời gọi bà con giáo dân ngồi lại trong khuôn viên vườn hoa. Cha Phó Bề trên Thật đang bắt nhịp và cất cao lời kinh hoà bình cho giáo dân cùng hát.

Điện thoại từ trong toà cho biết, hiện nay tình hình trong toà cũng đang khá căng thẳng. Có thể ba phương án được nêu ra:

1. Nếu các giáo dân chấp nhận cúi đầu nhận tội và khai ai là người cầm đầu thì được tha bổng hết. Các nạn nhân vì công lý vẫn kiên vững với lập trường của mình là việc làm của họ là không phạm pháp và không ai là người cầm đầu cả, mà công việc chung nhà Chúa thì mọi người cùng gánh vác.

2. Có thể tình hình bên ngoài căng thẳng qúa, thì Toà có thể vẫn ý án sơ thẩm.

3. Có thể phiên toà tiếp tục qua buổi chiều và giảm án sơ thẩm.

Lúc này, không khí bền ngoài nóng dần lên. Giáo dân ái nấy đều đeo ảnh Nữ Vương Công Lý trước ngực, một tay cầm cành lá thiên tuế, một tay giờ cao tờ giấy với dòng chữ: “Sự Thật – Công Lý – Hoà Bình”, “Chúng tôi đồng trách nhiệm”, “Ai đi tù, chúng tôi đi tù thay”, “Chúng tôi vô tội”, “Sự thật là gì?”, “Làm chứng cho sự thật”.

















Bây giờ là 12h30 tại Hà Đông, Hà Nội. Đến giờ này lượng người đổ về đây càng lúc càng đông. Các sinh viên từ các trường đại học lân cận cũng đổ ra, người thì đứng quan sát, người thì tham gia cùng với đông đảo giáo dân.

Thời tiết lúc này khá gay gắt. Ánh nắng mặt trời soi chiếu chói chang. Các nhân viên an ninh và cảnh sát cơ đông, kẻ đứng kẻ ngồi vạ vật nơi các bóng râm. Giáo dân cũng đang tìm những bong mát trong vườn để nghỉ.

Các bà các cô vẫn râm ran lời kinh mân côi cầu nguyện cho anh chị em của mình. Các thanh niên nam nữ không còn diễu hành nữa. Họ đang vui vẻ chuyện trò và ăn trưa với những tấm bánh mì và những nắm cơm mà các giáo dân khác mang theo.

Để giảm bớt lượng người đang phải đứng giữa trời nắng, cha quản hạt Hà Nội đang tổ chức thánh lễ tại nhà thờ Hà Đông. Lượng người tại khuôn viên vườn hoa và trên các con phố xung quanh toà án tuy thế vẫn đông đúc không thể ước chừng.

Tin tức từ trong toà án cho hay, từ sáng tới giờ xem ra toà vẫn chưa có đông thái gì lạ thường. Dường như phiên toà vẫn chưa đi đến đâu cả.

Các giáo dân trong vụ xử trên đường vào toà:







Nguồn: Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam
Tags: tinnóngtháihà, cậpnhật12h30ngày27/3/2009
Thursday March 26, 2009 - 11:32pm (PDT) Permanent Link | 0 Comments
Hãy can đảm định hướng đi ra biển (I)

horse

Hãy can đảm định hướng đi ra biển (I)

truyen thong
Nguyễn Văn Lục

Trước những biểu dương quân sự và những lời công bố có tính cách “cảnh báo” trên biển Đông của Trung Quốc trong những ngày gần đây, các quốc gia trong vùng đang lo ngai. Nhất là các quốc gia Châu Á lục địa có biên giới đất liền với Trung Quốc. Thứ đến là các quốc gia mà có nhiều người gốc Tàu cư ngụ làm ăn.

Nhưng kẻ lo ngại nhất vẫn là Việt Nam. Bởi vì Trung Quốc có thể tự coi mình là NATO phương Đông và coi Việt Nam trở thành Cuba phương Đông. Việt Nam bị du vào cái thế tiền đồn, đứng mũi chịu sào mỗi khi có khủng hoảng chính trị.

Thực tế,VN có đủ thứ để lo ngại. Lo ngại vì có biên giới đất liền và biên giới biển với Trung Quốc. Chưa kể có hàng ngàn năm lịch sử chung và nửa thế kỷ là đồng chí “môi hở răng lạnh”. Trong quá khứ, mối giao hảo giữa VN và Trung Quốc không lành mạnh. Lúc nào cũng ở thế nước mạnh-nước chư hầu. Trong 1000 năm độc lập của VN, 5 lần Trung Quốc xua quân sang Việt Nam. Không kể một lần quân Mông Cổ làm chủ Trung Hoa cũng xua quân sang đánh VN. Dù sao những cuộc chinh phạt ấy cũng chỉ đòi hỏi có một điều là: ý chí thần phục bằng cách Triều cống. Mất mát của ta cùng lắm là cái thể diện.

Cái lần thứ năm vào năm 1979, Trung Quốc cũng chỉ muốn dạy cho VN một bài học “luân lý” là phải biết “nhớ ơn”. Còn phía VN thì gọi đó là bọn “ Bành trướng Bắc Kinh.”

Nhưng nay nếu có chiến tranh thì đã hẳn không phải như vậy nữa.

“Hiểm họa dân số”

Trong số gần một tỉ rưỡi người Trung Hoa hiện nay, có khoảng 10% dân số người Hoa ở các nước Đông Nam Á. Nhưng lại chiếm đến 80% tài sản của các nước ấy. Ở đây không kể đến người Tàu Đài Loan và Hồng Kông. Cũng không muốn nói tới tình trạng xâm lăng bằng đồng hóa chủng tộc như hiện nay ở Tây Tạng. Có nơi thì tỉ lệ ấy lên đến 25%. Nhưng có trường hợp như Singapore, 90% dân số ở Singapore là người gốc Hoa. Những người gốc Hoa ấy lại giàu và mạnh. Đã có một tổng thống Mỹ da đen, đến một lúc nào, ai có thể nói trước là có một tổng thống người gốc Hoa ở Indonésia, Malaysia, Thái Lan?

Bình thường thì không sao cả. Nhưng hễ có chuyện thì những người Hoa ấy sẽ ngả về phía nào? Đó là trường hợp không ngoại lệ đã xảy ra cho VN vào năm 1979. Trước 1975, có 200. 000 người Hoa ở phía Bắc và 1.200.000 ở phía Nam là có vấn đề chứ không phải là không có. Trong cuộc chiến tranh biên giới. Phiá VN cũng bắt được một văn kiện tuyệt mật của Quân Ủy Trung Ương đảng cộng sản Trung Quốc do tên Lê Xuân Thành, sinh 1949, tại Quảng, Đông Trung Quốc cung khai. Trong văn kiện có đoạn như sau:

“Nước ta và nhân dân Việt-Nam có mối hận thù dân tộc hàng ngàn năm nay. Chúng ta không được coi họ là đồng chí chân chính của mình, đem tất cả vốn liếng của ta trao cho họ. Ngược lại chúng ta phải tìm mọi cách làm cho nước họ ở trong tình trạng không mạnh, không yêu nước, nhờ đó có thể buộc họ ở trong tình trạng hiện nay. Về bề ngoài, chúng ta đối xử với họ như đồng chí của mình, nhưng trên tinh thần ta phải chuẩn bị họ trở thành kẻ thù của chúng ta. ”

Việt Nam cũng tịch thu được một thư của sứ quán Trung Quốc tại Hà Nội xúi giục người Hoa ở Đà Nẵng chống Việt Nam, thư do can phạm tên Hàng Phú Quang, bị bắt tháng 7, 1978. Xin trích một số đoạn:

1/ Toàn thể Hoa Kiều tại miền Trung, Nam, Bắc Việt Nam phải đoàn kết, nhất trí để đối phó với hoàn cảnh đặc biệt. 2/ Phải chú ý theo dõi đài phát thanh của Tổ Quốc. 3/ Hoa kiều về nước thì phải đợi chỉ thị, chờ nhân viên ngoại giao đến có chỉ thị rõ ràng để lo liệu. Sau đó tuần tự lên tàu về nước. 4/ Không nghe chính quyền địa phương lừa gạt ghi là người Việt gốc Hoa làm thủ tục xin xuất cảnh về Trung Quốc. Vì như vậy sẽ bị tổn thất nặng nề về động sản và bất động sản của tư nhân.

(Trích tóm lược chương 5, từ trang 100-111 trong Sự Thật Về Quan Hệ Việt Nam-Trung Quôc. Một văn kiện do Bộ Ngoại Giao nước CHXHCN Việt Nam công bố ngày 04/10/1979, do nhà xuất bản Sự Thật ấn hành tháng 10-1979. In 65. 000 ấn bản, tại nhà máy in Trần Phú, TP Hồ Chí Minh).

Chính phủ Trung Quốc đã dùng vấn đề người Hoa để chống VN từ bên trong. Lãnh đạo Trung Quốc coi người Hoa ở VN là kiều dân Trung Quốc để đòi quyền lãnh đạo những người ấy. Họ đã tổ chức màng lưới gián điệp người Hoa trên đất VN. Họ cũng đã phát động phong trào trở về Trung Quốc hàng loạt.

Phải nhìn nhận, đây là một hiểm họa tiềm ẩn. Người Hoa tại nước ngoài cũng như ở VN trở thành đạo quân thứ năm của Trung Quốc nhằm phá rối VN.

Hiểm họa về mối liên hệ Đồng chí-Kẻ thù

Nếu không nhờ vả, nếu không lệ thuộc, nếu không là đồng chí, mối giao hảo giữa hai bên có thể quân bình hơn. Trong suốt cuộc kháng chiến chống Pháp rồi chống Mỹ, cộng sản VN hiểu rõ cái thế và vai trò của họ giữa hai nước đàn anh lớn. Có lẽ chỉ mình Hồ Chí Minh đóng trọn vẹn vai trò đi dây này, cố gắng giữ được thế quân bằng quyền lực giữa Liên Xô và Trung Quốc.


La Quý Ba
Nguồn: Xinhua news Agency
Vì thế, giai đoạn từ 1950, do sự phải nhờ cậy Bắc Kinh trong cuộc chiến tranh Đông Dương và cũng do sự khéo léo, mềm dẻo của Hồ Chí Minh mà mối liên hệ Việt-Trung tạm được yên ổn. Nay những tài liệu phía Trung Quốc tiết lộ cho biết nhiều điều. Xin tóm tắt trong: Ghi chép thực về việc đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc viện trợ Việt Nam chống pháp. Hồi ký những người trong cuộc. Bài viết của La Quý Ba(1): Mẫu mực sáng ngời của chủ nghĩa Quốc tế vô sản. Người dịch: Trần Hữu Nghĩa, Dương Danh Dy. Dương Danh Dy hiệu đính. Dương Danh Dy nguyên là bí thư chính trị tòa đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc).

‒ Tháng 1-1950, Hồ Chí Minh đích thân bí mật đến Bắc Kinh, yêu cầu Trung Ương đảng cộng sản Trung Quốc viện trợ Việt Nam chống Pháp…

‒ Bước đầu tiên viện trợ VN là để khai thông giao thông biên giới Trung Việt, vì có thể vật tư viện trợ mới có thể chở sang Việt Nam thuận lợi.

‒ Sau khi kết thúc thắng lợi chiến dịch biên giới, ngày 14/10/1950, Hồ Chí Minh gửi thư cho đồng chí Mao Trạch Đông:

“Chúng tôi đã thắng lợi hoàn toàn chiến dịch Thất Khê-Cao Bằng (Chỉ chiến dịch biên giới). Nguyên nhân lớn nhất của thắng lợi này là sự viện trợ tận tình của đảng Cộng sản Trung Quốc, đảng cộng sản Liên Xô... Tóm lại tôi cho rằng thắng lợi này là thắng lợi của đường lối Mao Trạch Đông, cách mạng quốc tế chủ nghĩa.”

‒ Viện trợ của Trung Quốc là viện trợ không điều kiện, chính phủ Trung Quốc không lấy tiền, đòi nợ Việt Nam, không ký bất cứ thỏa thuận hoặc hiệp định bất bình đẳng nào với Việt Nam.

Trong những bài viết khác của Trương Quảng Hoa, ông ta kê khai từng chi tiết một về sự giúp đỡ của Trung Quốc cho VN đưa đến chiến thắng Điện Biên Phủ. Chỉ nhắc lại một điều thôi. phái đoàn Phạm Văn Đồng đi phó hội Geneva gồm 30 người đến Bắc kinh. Bọn họ không có ai có lấy một bộ áo veste. Trung Quốc đã may cho mỗi người hai bộ veste để đi phó hội Geneva.


Phạm Văn Đồng mặc veston của Tàu đi máy bay của Nga từ Moscow đến dự Hội nghị Geneva - Đứng giữa Andrei Gromyko và Zhou Enlai
Nguồn: © Bettmann/CORBIS


Lệ thuộc đến thế thì thôi nên không lạ gì các quyết định quan trọng đều do Chu Ân Lai đề xướng ra cả (Đọc thêm tài liệu: Chu Ân Lai và Hội Nghị Geneva của Tiền Giang (Qian Jiang, Zhou Enlai yu Rineiwa huiyi [Zhou Enlai and the Geneva Conference] - DCVOnline), người dịch Trần Thu Minh. Người hiệu đính: Dương Danh Dy, do Trung Cộng Đảng xứ xuất bản xã, 2005, tài liệu tham khảo nội bộ).
‒ Trong đại hội lần thứ hai của Đảng, người ta còn ghi lại được những đoạn như sau:

“Đảng Lao động Việt Nam lấy học thuyết của Mác, Ăng-ghen, Lê-nin, Stalin và tư tưởng Mao Trạch Đông kết hợp với thực tế cách mạng VN làm nền tảng tư tưởng của Đảng và kim chỉ nam của tất cả mọi hành động. Có thể nói đó là sự thể hiện tình hữu nghị chiến đấu khắng khít giữa hai nước Việt-Trung như môi với răng.”

‒ Trong kỳ Đại hội thành lập đảng lao động VN, bức điện gửi cho cộng sản Trung Quốc có đoạn sau:

“Đảng Lao động VN nguyện noi gương anh dũng đảng cộng sản Trung Quốc, học tập tư tưởng Mao Trạch Đông, tư tưởng lãnh đạo nhân dân Trung Quốc và các dân tộc Á Đông trên con đường Đôc lập và tự chủ”.

(Trích tóm tắt trong Hồi ký Giọt Nước Trong Biển Cả của Hoàng Văn Hoan. Hồi ký Cách Mạng, trong Talawas.org, 12/10/2006)

‒ Ngay cả võ Nguyên Giáp khi còn ở bên Tàu cũng cắp sách đi học người Tàu ở học viện Mác Xít do người Tàu truyền thu. Điều này, ông không hề tiết lộ ra trong các sách của ông. Nhưng chắc là ông có kể lại cho tác giả người Mỹ, Peter Mcdonald, người được độc quyền phỏng vấn Võ Nguyên Giáp. Peter Macdonald viết lại như sau:

“Because of his lack of formal training, it was Ho Chi Minh’s intention that Giap should study at the Institute of Marxism-Leninism in Yenan in China, but two weeks after he set off to go there, in June 1940, the Germans captured Paris...”

Ở một đoạn kế tiếp McDonald viết:

“With Phạm Văn Đồng, he went to Chinghi in China. There, Giap-whose alias at the time was Duong Huai-nan learned to speak and write Chinese and also studied the strategy and tactics of the communist Chinese army, putting what he learned into print in a pamphlet called “Chinese Military Affairs”

(Trích The victor in Viet Nam GIAP, Peter Macdonald, trang 26-27).


Nguồn: Giáp, By Peter G. Macdonald
Với sự tiết lộ của Peter Macdonald giúp làm rõ điều mà các tác giả Tây Phương vẫn cho rằng, ông Giáp là một thiên tài quân sự, chỉ học hỏi qua sách vở những chiến thắng quân sự của Napoléon hoặc do thu thập bởi kinh nghiệm mà không kinh qua bất cứ trường ốc nào.

Mặc dầu được sự giúp đỡ tối đa, vô điều kiện của Mao Trạch Đông, trong sách của ông Võ Nguyên Giáp như cuốn: Đường Tới Điện Biên hay: Điện Biên Phủ-Điểm Hẹn Lịch Sử, tướng Giáp thường né tránh khéo léo những trợ giúp của Mao Trạch Đông. Cũng vậy, ba cuốn: Điện Biên Phủ, Qua Những Trang Hồi Ức, Các Sĩ Quan đã từng tham dự chiến trận Điện Biên Phủ hầu như không một ai nhắc xa gần đến sự tiếp viện quân sự vô điều kiện và không hoàn lại của cộng sản Tàu.

Phải chăng, đây là một trong những nguyên cớ làm Trung Quốc bực bội về sự “vô ơn” và phản bội về phía Việt Nam? Và phải chăng cũng vì thế, nay tài liệu sử liệu của Trung Cộng cố tình bạch hóa công khai sự giúp đỡ này?

Sau đó, mối liên hệ đồng chí anh-em với Trung Quốc trở nên lạnh nhạt và căng thẳng nhất là khi Lê Duẩn ngả theo Liên Xô, ký thông cáo chung năm 1964. Lê Duẩn kéo theo một đám đồng chí có luận điệu chống Trung Quốc trong ngành Tuyên Huấn như Tố Hữu, Trần Quỳnh, Hoàng Tùng. Trong ngành ngoại giao có Nguyễn Cơ Thạch. Trong quân đội có Văn Tiến Dũng, Nguyễn Văn Vịnh. Trong ngành Công an như Trần Quốc Hoàn, Trong Viện Kiểm sát như Hoàng Quốc Việt. Và quan trọng nhất và đáng tin câỵ nhất là Lê Đức Thọ, Trưởng Ban tổ chức Trung Ương đảng.


Sự trả đũa của Trung Quốc

Năm 1974, Trung Quốc chiếm Hoàng Sa của miền Nam. Hà Nội đành im lặng, nhưng không phải là chấp nhận hay đống ý. Mối nghi ngờ giữa hai bên thêm trầm trọng.
Nhưng Trung Quốc khó có thể chấp nhận việc VN ngả theo Lỉên Xô. Nhất là kể từ khi Liên Xô viện trợ ồ ạt xe tăng, võ khí, đạn dược cho cuộc xâm chiếm miền Nam. Vì thế, Đặng Tiểu Bình tuyên bố với các nhà báo ở Bắc Kinh như sau: “Chúng tôi có thể dung thứ việc Liên Xô có 70% ảnh hưởng ở Việt Nam, miễn là 30% dành cho Trung Quốc.”

Càng ngày mối liên lạc hai bên càng xấu đi. Ngay khi Sài Gòn vừa mất sau ngày 30/04/1975, nòng súng bộ đội Bắc Việt chưa kịp nguội thì ngày 04/05, quân đội Pol Pot xua quân chiếm đảo Phú Quốc, ngày 08/05 đột nhập vào Tây Ninh, ngày 10/05, chiếm đảo Thổ Châu. Quân đội Bắc Việt được lệnh quay nòng súng về phía Cam pu Chia. Đằng sau Cam Pu Chia có sự yểm trợ quân sự của Trung Quốc và Thái Lan. Sau này vào ngày 31/07/1978,ông Hua Guofeng (Hoa Quốc Phong) nói: “Cuộc chiến đấu của nhân dân Kam-Pu-Chia là chính đáng và cuối cùng nhân dân Kam-pu-chia sẽ chiến thắng, chúng tôi ủng hộ nhân dân Kam-pu-Chia.”

Hầu như toàn thể nhân dân miền Nam sau 30/04/1975 đều không hề hay biết có một cuộc chiến tranh ở biên giới phía tây VN.

Hà Nội đã dấu kín việc này.

Thật sự là đánh nhau với Pol-Pot, nhưng gián tiếp là đánh nhau giữa Việt Nam và Trung Quốc.
Tình hình giữa hai bên càng căng thẳng. Ngay từ 1975, Trung Quốc cắt các khoản viện trợ không hoàn lại. Ngưng các công trình xây dựng như cầu cống, đường lộ. Nhất là kể từ năm 1978, cắt các khoản viện trợ về trang thiết bi. Trả về các sinh viên đang theo học ở bên Tàu. Ngày 22-12-1978,cắt đường xe lửa nối liền giữa Việt Nam và Trung Quốc. Cuối cùng, đóng cửa toà Lãnh sự VN tại Quảng Châu. Gọi đại sứ Tàu về nước.

Và rồi việc phải đến đã đến. 1979, Trung Quốc xua quân sang xâm chiếm biên giới VN, ngay sau khi Đặng Tiểu Bình từ Washington trở về, để dạy cho VN một bài học. Phải chăng đó là bài học phải biết ơn và không được phản bội?

Câu nói của Hồ Chí Minh thật là vô nghĩa trong lúc này: “Việt-Trung hai nước thắm tình hữu nghị, vừa là bạn bè, vừa là đống chí. ” Nay thì phải thêm vào cho đủ nghĩa: Vừa là kẻ thù.
Có lẽ người hưởng lợi nhiều nhất trong cuộc chiến Trung-Việt vẫn là Mỹ, vì họ phá vỡ được khối Liên Minh Cộng Sản Châu Á mà không tốn một viên đạn.


(Còn tiếp)

© DCVOnline