Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2009

bài lưu trữ bên blog giỡn mặt " chính quyền f 20

Bài 8 , Sao nó có quyền bán nước
Bài 8 , Sao nó có quyền bán nước magnify

Tháng 3 – 2009

Thấu Tâm Can

Sao NÓ có quyền BÁN NƯỚC ???

Sao Nó có quyền Bán Nước ?

Nói có sách, mách có chứng

Cái Công hàm lúc Phạm Văn Đồng làm Thủ Tướng

Giấy trắng mực đen chỉ rõ rành rành

Khi Tàu Cộng đang loay hoay khởi sự tương tranh

Thì Đồng “vều” đã lẹ làng

Ký và dâng Nhị Sa cho mẫu quốc

Sao Nó có quyền Bán Nước ?

Những năm cuối thế kỷ hai mươi

Mệnh danh hiệp định hiệp ước

Nó dâng cho Tàu di dời cộc mốc

Thế là mất đứng Thác Bản Giốc

Mất luôn cửa Ải Nam Quan

Chốn biên thùy sông núi Việt Nam

Trải dài năm ngàn năm ông cha gìn giữ

Sao Nó có quyền Bán Nước ?

Sáu tỉnh địa đầu phía Bắc

Non liền non, núi liền núi, bờ liền bờ

Bao thế hệ tiền nhân bảo vệ điểm tô

Máu chảy thành sông, son sắt dưới cờ

Xương chồng thành núi, dựng xây tổ quốc

Chết thì chết, chứ không hề bỏ một tấc đất

Nay, tự dưng, dâng hiến hàng chục cây số ngàn

Hỡi hồn thiêng sông núi Việt Nam

Hãy ứng hiện về đây chứng giám

Sao Nó có quyền Bán Nước ?

Lãnh hải Bắc Bộ, sóng gầm triều thét

Bạch Đằng Giang lẫm liệt ngàn xưa

Khí cha ông anh dũng dư thừa

Quân xâm lược Tàu Ô ngã gục

Nay, Việt Cộng âm thầm lén lút

Dâng cho Tàu định chế quan san

Còn Hoàng Sa, Trường Sa, đã sẵn Công Hàm

Hỡi Hồ “tặc”, Đồng “vều”, Duẫn “hô”, Chinh “phệ”

Nào Giáp, nào Thắng, nào Mười, chưa kể

Rồi Mạnh, rồi Triết, rồi Dũng, rồi Trọng

Tàu Cộng lập Tam Sa, Việt Cộng ngậm bồ hòn

Thanh niên, Sinh viên, Học sinh còn một chút lòng son

Nó dập tắt ngay từ trong trứng nước

Sao Nó có quyền Bán Nước ?

Mượn cái cớ khai thác Bôxít

Giặc Tàu len lỏi tận Cao Nguyên

Hỡi Việt Nam , sông núi hồn thiêng

Hỡi Lạc Hồng, con cháu Tổ Tiên

Hãy đứng dậy cuốn phăng bè lũ bán nước

Đất nước này là của hơn 80 triệu người trong nước

Là của hơn 5 triệu người đang ở ngoài nước

Là của Rồng Tiên, năm ngàn năm văn hiến có thừa

Là của lịch sử huy hoàng quyết đủ ăn thua

Chứ đâu phải của riêng Trung Ương Đảng, Chính Trị Bộ

Toàn dân, phải đem nó ra tố khổ

Toàn nước, phải đem nó ra bêu đầu

Vạch mặt từng tên, không nói lôi thôi

Nó là quân gì, sao nó có quyền Bán Nước ???

Tháng 3 – 2009

Thấu Tâm Can

Nó nói, Cộng Sản bây giờ …

Nó nói, Cộng Sản bây giờ

Đâu giống Cộng Sản hồi xưa

Nó nói, Cộng Sản bây giờ

Đâu giống Cộng Sản hồi trước

Tôi đồng ý

Đâu có phủ nhận nó đâu

Mang cái thuẫn, đạp cái mâu

Tròng cái xiềng, đeo cái xích

Không đụng tới nó

Thì chưa đi vào tới đích

Khi đụng tới nó

Cứ vào trong kia gỡ lịch

Đừng có kêu ca công lý, pháp quyền

Đừng có kêu ca dân chủ, dân quyền

Cái vành móng ngựa, tráo trở đảo điên

Bịt miệng bịt mồm, đóng khung kết án

Nó nói, Cộng Sản bây giờ

Đâu giống Cộng Sản hồi xưa

Tôi đồng ý

Bây giờ, nó tinh vi, không còn ở rừng ở rú

Không còn con khỉ con vượn núp ổ núp hang

Mà nó đường đường, bệ vệ, nghinh ngang

Đứng đi giữa phố giữa phường

Sống ở lâu đài thành quách

Nó bang giao thế giới khắp cùng ngõ ngách

Nó hiệp thương quốc tế với nhiều quốc gia

Học đòi văn minh, tiến bộ, cởi mở, gân gà

Bình cũ nguyên xi, đổi thay rượu mới

Nó nói, Cộng Sản bây giờ

Đâu giống Cộng Sản hồi trước

Tôi đồng ý

Bây giờ, nó tinh vi, có sách có lược

Không như ở rừng ở rú mới chui ra

Tung cờ đỏ, múa sao vàng, tay súng AK

Trông kịch cợm chẳng khác nào man ri mọi rợ

Mà bây giờ

Nhà cao nó ở

Xe lớn nó đi

Tư bản đỏ nó phì

Bao không đáy nó nhét

Nó tha hồ thụt két

Đem gởi các loại ngân hàng

Triệu phú thua xa, tỷ phú mới đồng

Chứ đâu mã tấu, hầm chông

Cơm vắt, cái khoai, cái củ

Đấy đấy, Cộng Sản bây giờ

Khác chi hồi xưa

Khác chi hồi trước

Cái gì của nhân dân, nó vơ nó vét

Cái gì của quốc gia, nó tóm nó thâu

Cán bộ của dân đen, nó ngồi trên đầu

Dân mà hó hé, nó răn đe thụt lưỡi

Cứ cúi xuống, cho nó trèo nó cỡi

Khắp cả nước làm trâu kéo ngựa cày

Nếu ngo ngoe thì nó trị thẳng tay

Nó hồng hồng bên ngoài, nhưng bên trong đỏ chói

Ai ngây thơ ngờ nghệch

Cứ gặp dân tôi mà hỏi

Cái lý lịch ba đời, nó xét tỉ mỉ, li ti

Cái chính trị nhân thân, nó soi kính lúp, hiển vi

Hiện tại đến quá khứ, không sót sợi tơ kẽ tóc

Nó nói, Cộng Sản bây giờ

Đâu giống Cộng Sản hồi trước

Nó nói, Cộng Sản bây giờ

Đâu giống Cộng Sản hồi xưa

Đừng có lý luận với nó, cũng bằng thừa

Mà cứ đụng tới nó đi, rồi sẽ biết !!!

Tháng 3 – 2009

Thấu Tâm Can

Nó, lại bày trò Bôxít !!!

Nó, lại bày trò Bôxít

Hỡi cái bọn giặc Tàu phương bắc

Mộng xâm lăng, bá chủ bá quyền

Cha ông bay, đã tráo trở tiền khiên

Nay đến bay, dở đủ trò tai ách

Ai lạ gì cái tên Trung Quốc

Đỏ chết người dưới bàn tay sắt máu tên Mao

Rồi hồng lên bạo lực Chu Ân Lai

Tiếp tục phết Cẩm Đào, mệnh danh nước lớn

Nó, lại bày trò Bôxít

Hỡi cái bọn mắt xếch phương bắc

Mông Cổ kia, điêu đứng giữa rừng thiêng

Tây Tạng kia, hết thở giữa núi triền

Bắc Hàn kia, lụn tàn trong vũng chết

Còn Hồng Kông, ra sao, ai không biết

Còn Đài Loan, cái eo biển hận thù

Hai nước hai đường Quốc - Cộng mịt mù

Bạo lực thi nhau, chỉa mũi dùi lăm le, còn mất

Nó, lại bày trò Bôxít

Hỡi cái bọn giặc lùn phương bắc

Việt Nam ta quyết vạch mặt chỉ tên

Chỉ cái bọn Cộng Tàu - Cộng Việt váo vênh

Chứ dân tộc Việt Nam không bao giờ tha thứ

Hai Đảng Cộng chúng bay, ăn chia một lũ

Đất nước ta, các ngươi cắt biển, biên giới, đất liền

Ải Nam Quan của ta,

Năm ngàn năm lịch sử hùng thiêng

Thác Bản Giốc của ta,

Cả 6 tỉnh địa đầu là thạch kiềng đuổi giặc

Nó, lại bày trò Bôxít

Hỡi cái bọn ba tàu phương bắc

Hỡi hai Đảng Cộng, một nòi chết tiệt

Các ngươi câm mồm, im thít Tam Sa

Trung Quốc làm gì mà có Nhị Sa

Biển Đông – Thái Bình, bỗng nổi phong ba

Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam muôn thuở

Mảnh đất Việt Nam, oai linh từ độ

Vua Hùng Vương, quốc tổ dựng cờ

Năm ngàn năm, giữ vững cơ đồ

Từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau

Liền biển, liền trời, liền ranh, liền giới

Nó, lại bày trò Bôxít

Hỡi cái bọn giặc lùn, mắt xếch

Rừng Trung Hoa mông mênh kia, sao không khai thác

Núi Trung Hoa bao la kia, sao không khẩn hoang

Mắc mớ gì Cao Nguyên nước Việt trời Nam

Giữa lòng tổ quốc, các ngươi cũng cắm đầu húc tới

Một ngàn năm Bắc thuộc, dân ta luôn nhớ

Biết bao lần ngươi mượn cớ đi qua

Mượn và đi, rồi dẫm nát trầm kha

Ngậm thuốc lú, sao ỡm ờ lẩn thẩn

Năm 1979, nó « dạy bài học » đất trời dậy sóng

Cái chữ bài học, xấc xược, kẻ cả, lôi thôi

Dân của bay, dùng tiếng dạy, chưa chắc chịu đời

Huống chi ta, mà ngươi dùng tiếng dạy

Nó, lại bày trò Bôxít

Hỡi cái bọn Đảng Cộng dãy chết

Quốc có quốc pháp

Gia có gia quy

Việt Nam muôn thuở

Trung liệt cao kỳ

Việt Cộng muốn rút cổ, co đầu, bán nước, buôn dân

Hãy cuốn gói chạy làng

Qua bên nó mà cúc cung chầu thiên tử

Chứ Tổ quốc Việt Nam này

Chứ Dân tộc Việt Nam này

Năm ngàn năm trước, oai hùng chế ngự

Năm ngàn năm sau, dõng dạc ngẩng đầu

Mãi mãi thiên thu, chấn động năm châu

Dòng giống Lạc Hồng, trời Nam rực sáng

Không có cái chuyện : bày trò Bôxít

Không có cái chuyện : hiệp định, hiệp ước

Không có cái chuyện : xén biển, xén bờ

Không có cái chuyện : hải đảo, trên khô

Tất cả mọi người Việt Nam

Dù trong nước hay ngoài nước

Dị khẩu đồng âm

Khác miệng cùng lời

Nhất nhất tuyên ngôn

Đất nước Việt Nam

Và, Dân tộc Việt Nam, bất diệt !!!

Tháng 3 - 2009

Thấu Tâm Can

Nhớ Tháng Tư Đen

Nhớ tháng tư đen lại đến rồi

Miền Nam đất Việt của tôi ơi

Tự do công lý không còn nữa

Cả nước chìm trong sắt máu thôi

Nhớ tháng tư đen lại đến rồi

Làm sao quên được ngày ba mươi

Cộng nô hỉ hả reo cờ đỏ

Đỏ cháy con tim, đỏ chết người

Nhớ tháng tư đen lại đến rồi

Miền Nam Cộng phỉ cưỡng lên ngôi

Cho dân Miền Bắc tràn hoen lệ

Hăm mốt năm trường đỏ mắt trôi

Vì dân Miền Bắc khổ nhiều rồi

Nó cỡi trên đầu trên cổ thôi

Cờ đỏ đến đâu chết đến đó

Sao vàng sao chổi quét tàn hơi

Vì dân Miền Bắc hiểu nhiều rồi

Cộng Đảng hồng chuyên sắt máu thôi

Cả Mẹ cả Cha còn tố khổ

Cả con cả vợ, đổi trèo ngôi

Nó nói lo dân lo nước à

Miệng mồm Cộng Đảng thật chua ngoa

Nó la leo lẻo, lòa thiên hạ

Xiềng xích ngục tù chật ních a

Dân đen mê ngủ nên gà mờ

Khi tỉnh ra rồi, con cóc khô

Nó lấp cửa hang, nó bịt miệng

Thiên đường cộng sản, đừng nằm mơ

Miền Bắc trông chờ những ước mong

Miền Nam phạt Bắc diệt cuồng vong

Cho dân Miền Bắc ngoi đầu dậy

Cùng với Miền Nam sưởi ấm lòng

Vậy mà ước vọng đành tiêu vong

Vận nước điêu linh cuốn xoáy dòng

Cuốn tiếp Miền Nam trôi nghiệt ngã

Thế thì cả nước phải long đong

Vậy mà thế giới vẫn ba hoa

Phản chiến, hùa theo giải phóng ma

Quỷ đỏ cười khì, rung chễm chệ

Lọt tròng, vùng vẫy thoát sao ra

Vậy mà quốc tế xụi tai lơ

Giả điếc giả câm giả ỡm ờ

Hiệp định Paris thua giấy lộn

Chính em chính trị quá ngây thơ

Uỷ Ban đình chiến với đình tranh

Hòa hợp sa lông đắp chiếu mành

Hòa giải ngu ngơ trùm chiếu rách

Bó tay, cho Cộng Sản tung hoành

Khởi lệnh ùn ùn tổng tấn công

Miền Nam hết thở, chống tay không

Một giàn ký kết, câm như hến

Bài học muôn đời, đừng ngóng trông

Làm sao thoát khỏi tháng tư đen

Không trước thì sau gió trước đèn

Chút lửa lập lòe dầu cạn sạch

Lóe lên rồi tắt ngúm đêm đen

Mỗi năm, lại nhớ tháng tư đen

Trùng hợp ba mươi, phải tối tăm

Đom đóm đêm đen, nên cả nước

Ngập chìm thống khổ, sống hờn căm

Mỗi năm, lại nhớ tháng tư đen

Trùng hợp ba mươi, không có đèn

Trăng lặn, sao mờ, thêm tối mịt

Toàn dân nước Việt làm sao quên

Tháng Tư, đâu phải chỉ Miền Nam

Miền Bắc trầm kha đã thiết ngàm

Hiệp định Genève đà siết họng

Paris thêm nữa, biết sao cam

Hăm mốt năm, xương máu Bắc Nam

Đổ sông đổ biển, mộng tiêu tan

Âm linh tử sĩ mờ sương khói

Tức tưởi hồn đau ngập suối vàng

Hăm mốt năm, dân chúng Bắc Nam

Hiền Lương Bến Hải sóng lăn tăn

Không nhòa máu lệ hai bờ nước

Thêm tháng tư đen, chấm dấu than !

Dấu than lịch sử nhớ nghe em

Nghe chị, nghe anh, đừng có quên

Cho đến khi nào, lật sử mới

Việt Nam mới hết những hoang tàn

Cái tháng tư đen, nhớ rõ ràng

Hễ ai, là máu đỏ da vàng

Hễ ai, là cháu con Hồng Lạc

Còn dính trong người chút Việt Nam

Không phải một năm, hay chục năm

Hai mươi, hay đã ba mươi năm

Cho dù đến bốn, năm mươi nữa

Trang sử lật qua, mới hết ngàm

Lúc đó, người dân cả nước mình

Nhòa trong mắt lệ, khóc quang vinh

Nắm tay thắm thiết, chan tình tự

Vì quá oan khiên, khổ cực hình

Lúc đó, người dân cả nước mình

Mới nghe tiếng nói của chân tình

Mới cười chan chứa trong ánh mắt

Vì quá tai ương, phải lặng thinh

Lúc đó, người dân cả nước ta

Trong ngoài trổi khúc khải hoàn ca

Bài ca thắm thiết tình dân tộc

Tổ quốc Việt Nam đã thái hòa

Lúc đó, người dân cả nước ta

Bài ca thống nhất mới hùng ca

Diễu hành trên khắp non sông Việt

Dân tộc Việt Nam đã thái hòa

Thế thì, dấu mốc tháng tư đen

Đừng đổ cho ai, quá cũ mèm

Dù đỏ, dù đen, hay xám xịt

Chụp tai, chụp mũ, chỉ kèm nhem

Thế thì, dấu mốc tháng tư đen

Dân tộc Việt Nam phải thắp đèn

Thắp đến khi nào trời sáng lại

Việt Nam sông núi tỏa hồn thiêng.

Viết cho 30 tháng 4 năm 2009

Thấu Tâm Can

Tâm tình gởi Quân Đội Việt Nam

Thân chào các Anh quân nhân nước Việt

Trong số các Anh tôi biết lắm người hào kiệt

Đã từng nằm gai nếm mật phơi thây

Chiến thắng Điện Biên đánh đuổi giặc Tây

Năm bảy chin(1979)đánh Tàu phù xách mé

Đảng bộ Trung ương tòan thân như lỡ ghẽ

Chạy thuốc Tây chưả thuốc Bắc châm cứu đầy mình

Thậm chí tiền đồ dân tộc điêu linh

Đảng chỉ biết cầu vinh

“Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn

Vuì con đỏ trong hầm tai vạ”

Lừa bịp nhân dân phóng thanh ra rã

Đất nước tiền đồ mặc cả ngoại ban

Tham nhủng vét vơ lấy đất của dân

Chịu ơn Hán ngụy cung cách Sở Tần

Gặp thời cơ lấn dân làm quan lớn

Học chẳng cao nói năng thì rất tởm

Thưa các Anh Quân nhân cuả Việt Nam ơi !

Đảng nuôi bầy Công An khơi khơi uống máu giết người

Trong đó có bà con các Anh mạn ngược mạn xuôi

Có dân lành từ Nam đến Bắc

Họ là người căm thù Đảng tặc

Mong các Anh làm một cuộc đổi đời

Chẳng lẽ để Đảng mị dân lừa bịp mãi thôi

Dù sao các Anh cũng một thời máu xương lẫm liệt

Đem hoà bình về mà dân vẫn oan khiên rên xiết

Bữa đói bữa no sức kiệt hơi tàn

Chỉ có các Anh mới dám hiên ngang

Làm Cách mạng phá tan loài độc Đảng

Mang tình thương gieo trồng cây nhân bản

Đem vinh quang sáng lạn cưú dân lành

Trễ một phút đất Việt sẽ tan tành

Dưới bàn tay Tàu Phù phanh năm xẻ bảy

Từ Bản Giốc Trường Sa Hoàng Sa chúng gom một dãy

Đến Tây nguyên khai BAUXITE chiếm cơ đồ

Ngày xưa các Anh theo Cách mạng cụ Hồ

Nay độc lập Đảng đào mồ chôn dân tộc

Dân khẩn trương cầu các Anh giải độc

Quay súng bắn vào lũ chúng đi Anh

Dân tộc Việt Nam chưa có phút an lành

Chỉ uất hận mang trong lòng canh cánh

Xin các Anh vì tiền đồ bá tánh

Họp quần nhau diệt sạch bọn côn đồ

Trong số các Anh có một anh minh như GORBACHEV

Hay Yeltsin nứơc Liên sô hiện tại

Tổ quốc lâm nguy sắp thành đại bại

Mong các Anh bỏ Đảng cưú muôn dân

Lịch sử mai nầy ghi nhớ Công thần

Con cháu đời sau ngàn lần tưởng nhớ

Xin các Anh sớm ra tay kểu lỡ

Mất cơ đồ mất hơi thở Việt Nam

Bọn Tàu phù là một lũ gian tham

Cùng với bọn tham quan DŨNG TRIẾT MẠNH

Xin các Anh đứng lên làm Cách mạng

Cách mạng đổi đời cưú lấy Việt Nam

LQ
Tags: bài8, saonócóquyềnbánnước
Sunday March 29, 2009 - 10:06am (PDT) Permanent Link | 0 Comments
Bài 9 , sự thật được phơi bày
Bình Luận
29/03/2009
Sự thật đã được phơi bầy
Song Hà




Mọi người đều biết rằng: với nhà cầm quyền độc tài cộng sản, việc đòi hỏi Sự thật – Công lý – Hoà bình là một điều hết sức khó khăn, nhiều khi là chuyện không tưởng.

Nếu Sự thật được thực thi, Công lý được áp dụng, Hoà bình được thực hiện, thì hiển nhiên đã không thể tồn tại Chủ nghĩa Cộng sản và chế độ Cộng sản. Chế độ Cộng sản sở dĩ vốn còn tồn tại được là dựa vào bạo lực, súng đạn, nhà tù, sự dối trá và sự sợ hãi của người dân.

Chúng ta không hi vọng những phiên toà của nhà nước Cộng sản lại có thể độc lập, khách quan trong xét xử.

Nhưng giáo dân Thái Hà và người yêu chuộng sự thật nói chung vẫn kiên trì theo đuổi dựa trên những điều khoản của nhà cầm quyền Hà Nội đưa ra nhưng rồi không thực hiện, để buộc họ phải có phiên xử phúc thẩm ngày 27/3/2009 đối với 8 giáo dân của mình.

Chúng ta không hi vọng một bản án tuyên vô tội hay giảm nhẹ cho những anh chị em của chúng ta, bởi nhà cầm quyền cộng sản vốn kiêu ngạo và bất chấp sự thật sẽ không bao giờ muốn nương tay với anh chị em, đặc biệt khi người công giáo đã cả gan ngăn chặn âm mưu tham nhũng, chiếm đoạt đất đai, tài sản của nhân dân, của tôn giáo để biến thành tài sản riêng của mình.

Vì vậy, việc các giáo dân Hà Nội, cùng hiệp thông với Giáo hội Công giáo Việt Nam cũng như những người yêu chuộng Hoà bình, Công lý và Sự thật đòi hỏi có phiên toà xử phúc thẩm 8 giáo dân – nạn nhân của nhà cầm quyền Hà Nội là nhằm để một lần nữa, đoàn kết tất cả mọi người nói lên nguyện vọng của mình với những giá trị tối thiểu của con người, xã hội và đất nước.

Dù chần chừ, sợ hãi và lúng túng muốn nhanh chóng ỉm đi vụ án vô lý và hèn hạ này nhưng trước sự kiên trì, anh dũng và hiểu biết của các giáo dân, các luật sư và nhất là sự đoàn kết hi sinh của cộng đồng, nhà cầm quyền Hà Nội đã phải đưa các giáo dân này ra toà phúc thẩm ngày 27/03/2009.

Trước đó cả tháng trời, nhà cầm quyền đã phải hao công, tốn của, tốn nhiều sức lực và tiền bạc của nhân dân để chuẩn bị cho phiên toà này.

Chiến dịch truyền thông Nhà nước bóp méo sự thật! Báo chí VN với chức năng nô lệ của mình đã huy động tổng lực nhằm vu cáo, bôi nhọ, nhục mạ các giáo sĩ, tu sĩ giáo xứ Thái Hà cũng như các nạn nhân. Họ tưởng rằng làm như vậy, các giáo dân sẽ chùn bước, sẽ sợ hãi và quần chúng nhân dân sẽ tin tưởng họ.

Các linh mục đã không ngừng đồng hành và củng cố tinh thần của giáo dân, dù liên tục bị bị vu cáo và bôi nhọ bằng nhiều hình thức.

Sự kiện hiển nhiên đầy kịch tính là báo chí Nhà nước, các cơ quan thuế vụ, luật sư đoàn, cảnh sát, an ninh, đã cùng liên kết đánh hội đồng cá nhân Luật sư Lê Trần Luật và các cộng sự của ông, nhằm ngăn chặn ông đứng về phía giáo dân bảo vệ Công lý – Sự thật.

Cũng trước đó, họ đã nhiều lần mời “đi làm việc”, gây nhiều khó khăn cũng như quấy rối những người có tâm huyết bảo vệ sự thật, công lý và hoà bình, những người có thiện tâm giải quyết vấn đề cách ôn hoà và chống lại sự kỳ thị chia rẽ cộng đồng tôn giáo như ông J.B Nguyễn Hữu Vinh. Ngay ngày xử án, những cá nhân đó bị cô lập, bị triệu tập “đi làm việc” với những lý do hết sức buồn cười chỉ có trong chế độ cộng sản VN.

Trước khi xử án, các phường, xã quận ở Hà Nội và một số nơi công an, cán bộ đến đe nẹt, khuyên răn, dụ dỗ đến từng người, từng gia đình Công giáo và cả các linh mục, chức sắc không đến dự phiên toà phúc thẩm.

Nhà cầm quyền quyết định đưa giáo dân về xử tại Hà Đông, nơi cách xa giáo xứ, cách Hà Nội cả chục cấy số nhằm làm nản những người muốn đến dự phiên toà.

Ngay trước ngày xử, khu vực Toà án bị phong toả. Trong ngày xử án, tất cả trường học, chợ búa, cửa hàng kinh doanh đã bị buộc ngừng hoạt động. Các khách sạn, nhà nghỉ bị cấm hoạt động, nhà dân thì được khuyên là nên đóng cửa, không được cho khách tạm trú qua đêm. Các hàng ăn khu vực Hà Đông bị cấm nhận đặt cơm…

Họ tưởng làm như vậy, người Công giáo sẽ hoang mang, sức mạnh đoàn kết sẽ suy giảm, các nạn nhân sẽ bị bỏ rơi, các giáo dân và những người yêu chuộng sự thật sẽ khiếp sợ.

Nhưng họ đã lầm.

Những hành động đê tiện như trên đã không mảy may làm nản lòng những người chân chính. Trái lại, chính nhà nước Cộng sản VN đã tự bôi trát vào mặt mình - những người luôn vỗ ngực cho mình là “đại diện nhân dân” là “trí tuệ nhân loại”, là “lương tâm thời đại” những mớ bùn ngàn năm không thể nào tẩy rửa.

Diễn biến của phiên toà cho thấy sự mất lòng tin của nhân dân vào hệ thống chính trị, quan chức nhà nước đến mức nào.

Hàng ngàn người diễu hành cả chục cây số với sự tự tin, kiêu hãnh đến với nạn nhân với cành Thiên tuế trên tay, với tấm hình Đức Mẹ Công lý trước ngực, giơ cao các khẩu hiệu đòi Sự thật – Công lý – Hoà bình và những tiếng nói hiệp thông trên các băng rôn từ các giáo xứ đã nói lên khát vọng của họ to lớn đến mức nào.

Hàng chục linh mục, tu sĩ đã sát cánh cùng giáo dân, cùng những nạn nhân và những người cần lao đã chứng minh hình ảnh đốn mạt, dối trá và bạo ngược của hệ thống quan chức vốn luôn miệng tư xưng là “đầy tớ nhân dân” nhưng chỉ nhằm “ông chủ” sơ hở là ăn cắp, là ức hiếp và cướp.

Hàng ngàn người đối diện với súng đạn, dùi cui, xe đặc chủng… đã không hề tỏ ra khiếp sợ, đã làm cho chính quyền sợ hãi, lúng túng và bất lực.

Hàng ngàn thanh niên, sinh viên, quần chúng diễu hành trên phố đến trước Thị uỷ Hà Đông, đến trước cổng Công an Hà Nội để nói lên sự ủng hộ với các giáo dân, với Thái Hà đã làm các cơ quan này khiếp sợ mà chui vào đóng cổng như những đám chuột ngày.

Hàng vạn người tham dự Thánh lễ Tạ ơn ngay sau phiên toà, đã là một bằng chứng hùng hồn cho sức mạnh của sự đoàn kết, sức mạnh của niềm tin vào Thiên Chúa là - Sự thật – Công lý – Hoà bình.

Và tất cả đó cũng là một bằng chứng để chứng minh bản chất của một chế độ xã hội bất nhân, bạo ngược và dối trá.

Phiên toà đã kết thúc không ngoài dự kiến đối với các nạn nhân. Quan toà Cộng sản không thể kết tội nặng hơn cho các nạn nhân, đã phải y án với những lời nhân nghĩa giả trá.

Nhưng đã có một phiên toà, mà ở đó người dân đã có dịp để thể hiện khát vọng của mình.

Đã có một phiên toà, mà ở đó sức mạnh của súng đạn, dùi cui và nhiều khí cụ man rợ khác đã phải thúc thủ đầu hàng trước khí cụ bình an của Chúa - giáo dân tay không.

Đã có một phiên toà mà ở đó những giáo dân đã nhận được sự đồng cảm và kính phục của những người yêu chuộng Hoà bình, sự thật và công lý ở ngoài công giáo, trong xã hội.

Đã có một phiên toà xử ngược lại, mà ở đó sự tối tăm bị đẩy lùi, ánh sáng được chiếu dọi từ những người giáo dân đơn sơ và tay không hoàn toàn bất bạo động.

Đã có một phiên toà, mà ở đó các thế lực đen tối phải sợ hãi trước ánh sáng của Tình yêu thương, những thành quả lớn lao này đã là niềm khích lệ cho mọi người trong cuộc chiến này - cuộc chiến không cân sức với các thế lực đen tối nhằm tìm kiếm Sự thật – Công lý – Hoà bình.

Ngày 28/3/2009
Song Hà
Nguồn: VietCatholic News
Cập nhật ( 29/03/2009 )
Tags: bài9, sự thậtđượcphơibày
Sunday March 29, 2009 - 09:53am (PDT) Permanent Link | 0 Comments
bài 7.Trung Cộng đã thực hiện kế hoạch di dân
bài 7.Trung Cộng đã thực hiện kế hoạch di dân magnify
Người viết: Hoang Van
29/03/2009

Trung Cộng đã thực hiện kế hoạch di dân chính thức sang Việt Nam.

Vũ Hoài Nam.

Bắc Kinh đã không còn âm thầm cho dân di cư đến Việt Nam như trước nữa. Nay họ đã công khai ồ ạt đưa dân tới Việt Nam một lúc hàng vạn công nhân bằng phương tiện đấu thầu về những công trình lớn tại Việt Nam về điện, xây cất, xi-măng, hóa chất v.v…

Sự kiện đó đã bị chống đối khéo léo bởi báo Tuổi Trẻ bằng những lời lẽ rất ư là hữu lý của nhà báo Cam Văn Kình như sau :

Nhiều dự án lớn trong ngành xây dựng: Đa số nhà thầu ngoại trúng thầu

* Hàng vạn công nhân Trung Quốc đã vào VN

TT(Hà Nội)- Ngày 27-3, Tổng hội Xây dựng VN tổ chức buổi tọa đàm về kích cầu trong xây dựng. Thực trạng lớn nhất được đưa ra tại buổi tọa đàm là rất nhiều dự án lớn đã triển khai nhưng hàng hóa VN không thể tiêu thụ được vì trúng thầu là các nhà thầu ngoại, chủ yếu là Trung Quốc...

Chủ trương kích cầu xây dựng là đúng, nhưng ông Trần Ngọc Hùng - chủ tịch Tổng hội Xây dựng VN - khẳng định các nhà thầu VN đang rất lo vì thực tế cho thấy các dự án lớn khi đem ra đấu thầu hầu như đều rơi vào tay các nhà thầu nước ngoài. Ông Hùng cho biết các nhà thầu Trung Quốc đang thắng thầu rất nhiều công trình trọng điểm về điện, ximăng, hóa chất... “Đáng quan tâm là các nhà thầu Trung Quốc thường đem theo hàng ngàn công nhân và đem cả thiết bị của họ sang, trong khi những thiết bị đó VN hoàn toàn có thể sản xuất được”...

Đặc trưng của nhà thầu Trung Quốc, theo ông Huynh, là họ không thuê nhân công VN mà đem người sang, có thể bằng cả đường du lịch rồi ở lại. “Một số loại vật liệu Trung Quốc được đem qua Thái Lan rồi vòng vào VN. Máy móc thiết bị không nhập riêng được thì họ lắp sẵn rồi đem cả sang. Tôi có thăm một nhà máy ximăng do nhà thầu Trung Quốc làm, đến cái bệ xổm toilet họ cũng không dùng hàng VN mà mua hàng Trung Quốc” - ông Huynh nói.

Ông Trần Hồng Mai - viện phó Viện Kinh tế xây dựng - góp thêm một thực trạng khi cho biết có thể các nhà thầu Trung Quốc nhận được nhiều hỗ trợ từ phía nước họ, kể cả chính sách thuế, nên giảm mạnh giá bỏ thầu. Vì vậy, họ thường nắm phần thắng khi đấu thầu. Nên các công trình lớn như Đạm Cà Mau, nhà máy điện ở Hải Phòng, khi xây dựng lúc nào cũng có hàng ngàn công nhân Trung Quốc...

Cùng lo ngại như ông Trần Văn Huynh “nếu các công trình lớn đều vào các nhà thầu ngoại sẽ dần triệt tiêu nội lực”, nhiều chuyên gia đề nghị nên có chính sách cụ thể để giúp các doanh nghiệp xây dựng trong nước. Ông Huynh phân tích: “Giá thầu rẻ nhưng chất lượng không cao chưa chắc đã là rẻ, không nên tư duy cứ giá thấp là trúng thầu”. Ông Trần Hồng Mai viện dẫn Luật đấu thầu đã quy định phải ưu tiên doanh nghiệp VN nhưng nhiều chủ đầu tư VN lại “quên” điều này. Ông Mai cho rằng Nhà nước cần có chính sách để “nhắc” các chủ đầu tư.

Chắc hẳn quý vị đọc báo trong nước đã không quên việc mới đây, Chính quyền CSVN đã cảnh cáo sự đi khỏi lằn ranh đã được định sẵn cho những người làm báo ở Việt Nam bằng cách bắt giam và đuổi việc với nhiều tờ báo. Nhưng sự dọa nạt đó đã không làm suy giảm tinh thần yêu tự do và yêu sự thật cùng lẽ công bằng. Bài báo trên đây là một bằng chứng hùng hồn tố cáo CSVN đã hèn nhát trước đòi hỏi của quan Thầy TC.

Bài báo trên đây cũng đã đánh động lòng yêu nước của đồng bào thầm lặng. Không những vậy, nó cho chúng ta thấy chỉ có những ai có lòng lang dạ sói thì mới dành quyền ưu tiên cho những nhà thầu người ngoại quốc được mang cả công nhân của họ sang Việt Nam làm việc. Vì làm như vậy là tạo cơ hội cho ngoại nhân khinh thường người Việt Nam và tạo thêm cảnh thất nghiệp cho công nhân Việt Nam trong tình thế khó khăn hiện thời.

Không nói ra, chúng ta cũng thừa hiểu là ở Việt Nam luật pháp không được áp dụng đúng đắn. Chính quyền muốn cho ai trúng thầu thì người đó trúng. Cho nên, việc hàng loạt người Hoa trúng thầu là một việc rất dễ hiểu do nơi chủ trương của chính quyền CSVN đã thần phục Bắc Kinh.

Theo sự nghiên cứu của chúng tôi. Đây là chiến lược cài người và đồngg hóa của CSTQ. Vì lương của một công nhân Trung Quốc nhiều gấp ba lần một chuyên viên Việt Nam cùng làm tại một sở. Với số lương như thế, chẳng cần chính phủ CSTQ hổ trợ thì một công nhân với số lương, gấp đôi hay gấp ba một kỹ sư Việt Nam. Một công nhân người Hoa thừa sức lấy một cô vợ Việt Nam trong lúc hoàn cảnh ở Việt Nam kinh tế khó khăn, vật giá leo thang ….. là một nhược điểm của những phụ nữ nghèo, ít học ở các miền quê.

Cứ như tình hình kinh tế hiện nay, trên toàn thê giới phải thắt lưng buộc bụng vì kinh tế đi xuống. Trung Quốc là chủ nhân của các trái phiếu Mỹ nhiều nhất thế giới. CSTQ đang lo ngại Mỹ sẽ hạ giá đồng đô-la xuống. Nếu Mỹ làm như vậy thực thì quả nhiên CSTQ sẽ bị thiệt hại rất nhiều nên CSTQ đã có kế hoạch mang tiền đầu tư vào Việt Nam. Riêng ở Việt Nam, có đến 75% các nhà đầu tư ngoại quốc đã rút khỏi Việt Nam. Nên CSVN lo ngại nếu kinh tế đi xuống quá thì sẽ liên quan dây chuyền đến vấn đề xã hội và an ninh liên quan đến chế độ. Phần bị áp lực của quanThầy Bắc Kinh nên Bắc Kinh cho người Hoa cái quyền ưu tiên ở đất An-Nam đô hộ phủ.

Rồi đây, Bắc Kinh sẽ dùng chiến thuật “Cài răng lược” trong kế hoạch thôn tính Việt Nam lâu dài thì con cháu :Lê Chiêu Thống cũng phải bó tay quy hàng. Nhất là họ không có sáng kiến, thiếu năng lực và với một tinh thần ươn hèn sẵn có.

Chúng ta tin vào tiến trình lịch sử khi đất nước lâm nguy thì toàn dân đoàn kết và anh hùng Dân Tộc sẽ đứng lên giúp nước như lịch sử đã viết lên điều đó. Từ Hai Bà Trưng, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung.

Vũ Hoài Nam.
Tags: bài7.trungcộngđãthựchiệnkế hoạchdidân
Sunday March 29, 2009 - 04:59am (PDT) Permanent Link | 0 Comments
bài.6 MẶT TRỜI KHÔNG BAO GIỜ LẶN BÊN TRÊN LÁ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ

Người viết: Hoang Van
29/03/2009

MẶT TRỜI KHÔNG BAO GIỜ LẶN

BÊN TRÊN LÁ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ

Trần Gia Phụng

Hiện nay, người Việt hải ngoại sống rải rác khắp các nơi trên thế giới. Không kể dân số trong nước, người Việt hải ngoại ít nhất cũng gần 3 triệu người. Riêng tại thành phố Toronto và vùng phụ cận khoảng 80,000 người. Ở khắp mọi nơi, người Việt họp thành những cộng đồng đang càng ngày càng lớn mạnh. Mỗi cộng đồng đều có một biểu tượng riêng. Nhìn vào biểu tượng đó, người ta biết nguồn gốc, văn hóa, căn tính của mỗi cộng đồng. Ngược lại, từ nguồn gốc, văn hóa của cộng đồng, người ta cần tìm một mẫu số chung để chọn biểu tượng cho cộng đồng. Vậy mẫu số chung để có thể trở thành biểu tượng của cộng đồng người Việt hải ngoại hiện nay là gì?

Trước hết, cộng đồng người Việt hải ngoại gồm có các thành phần sau đây: 1) Những người ra đi trước biến cố 30-4-1975. 2) Những người vượt biên sau biến cố 30-4-1975. 3) Những người được bảo lãnh. 4) Những người xuất khẩu lao động.

Trước năm 1975, hai đợt người ra đi chính: Đợt thứ nhất gồm những người do nhà cầm quyền Pháp ở Đông Dương tuyển mộ và đưa sang Pháp từ năm 1915 đến năm 1919, khoảng 100,000 người trong đó khoảng một nửa là lính chiến đấu, một nửa là lính thợ (ouvrier non spécialisé gọi tắt là ONS). (Hoàng Cơ Thụy, Việt sử khảo luận tập 3, Paris: Nxb. Tân Á, 2002, tr. 1673.) Sau thế chiến thứ nhất, một số trở về và đa số ở lại Pháp. Đợt thứ hai là những du học sinh từ năm 1949 đến năm 1975, không phải chỉ đi Pháp mà còn đến các nước khác trên thế giới như Hoa Kỳ, Canada, Anh, Úc, New Zealand…Khi xảy ra biến cố 30-4-1975, hầu hết đều ở lại nước ngoài.

Sau biến cố 30-4-1975, nhiều người vượt biên tỵ nạn cộng sản bằng đường biển hay bằng đường bộ. Cuộc vượt biên kéo dài từ 1975 đến 1995, có thể chia thành hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất từ 1975 đến 1989 là năm Cao uỷ Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR) ra lệnh khóa sổ các trại tỵ nạn. Giai đoạn thứ hai từ 1989 đến 1995. Từ năm 1996, CUTNLHQ đóng cửa vĩnh viễn các trại tỵ nạn. Cuộc vượt biên trong giai đoạn thứ hai khó khăn hơn vì phải trải qua “thanh lọc” tư cách tỵ nạn, mới được nhận đi định cư. Tổng số người vượt biên đến định cư được ở nước ngoài lên đến gần 1 triệu người và số người tử nạn trên đường vượt biên, không đến được miền đất tự do, khoảng 500,000 người. (Các số liệu nầy theo Người Việt Online ngày 28-10-2004.)

Những người vượt biên, một khi đã ổn định cuộc sống ở một nước khác, bắt đầu bảo lãnh thân nhân ra nước ngoài. Đó là những người ra đi theo chương trình O.D.P. (Orderly Departure Program). Ngoài ra, còn có một số khá lớn những người đi theo chương trình HO là chữ mà người Việt thường dùng để gọi chương trình The Special Released Reeducation Center Detainee Resettlement Program (Chương trình đặc biệt tái định cư cựu tù cải tạo được phóng thích), bắt đầu từ năm 1989, do chính phủ Hoa Kỳ chấp nhận cho các nhân viên và quân nhân chính phủ Việt Nam Cộng Hòa bị ba năm tù cộng sản trở lên và gia đình, tái định cư tại Hoa Kỳ.

Cuối cùng, cộng đồng người Việt hải ngoại còn có những sinh viên du học hay công nhân xuất khẩu lao động qua Liên Xô và Đông Âu, xin tỵ nạn ở các nước ngoài khi chế độ cộng sản sụp đổ tại Liên Xô và các nước Đông Âu năm 1991. Số liệu trong nước cho biết số nầy lên đến 300,000 người. Sau đó, nhiều người trong số nầy tìm cách chuyển qua sinh sống ở Tây Âu và Bắc Mỹ.

Như vậy, dù ra đi trước năm 1975, dù vượt biên sau năm 1975, dù bảo lãnh, HO hay xuất khẩu lao động, người Việt ở hải ngoại nói chung đều là những người không muốn sống dưới chế độ cộng sản Việt Nam, ra nước ngoài để tìm một đời sống tự do mới ở nước ngoài, có thể nói chung là những người tỵ nạn cộng sản hoặc bất đồng với chế độ cộng sản. Nếu không bất đồng với chế độ cộng sản, thì người ta đã về nước sinh sống sau năm 1975, khi đất nước do chế độ cộng sản kiểm soát. Có một điểm cần lưu ý là sau năm 1975, nếu có người nào nói rằng vượt biên hay ra nước ngoài vì lý do kinh tế, thì chắc chắn Cao uỷ tỵ nạn Liên Hiệp Quốc đã trả người đó về Việt Nam, hoặc chính các nước bảo trợ cũng không chấp nhận cho đến tỵ nạn kinh tế.

Tuy nhiên, giả thiết như, xin nhấn mạnh chỉ giả thiết mà thôi, có một người can đảm tự nhận ra đi vì lý do kinh tế, có nghĩa là chế độ cộng sản ở trong nước không tạo được điều kiện để cho người đó sinh sống, hay nói cách khác người đó hoặc bất đồng với chế độ cộng sản, hoặc là nạn nhân kinh tế của chế độ cộng sản, nên mới kiếm cách bỏ ra nước ngoài sinh sống. Vậy người đó không phải là nạn nhân chính trị, thì cũng có thể xem là nạn nhân kinh tế của chế độ cộng sản.

Như thế, có thể nói tính chất chung của người Việt hải ngoại là những người tỵ nạn cộng sản, dù ra đi từ Bắc hay Nam Việt Nam, dù trước hay sau năm 1975, dù vượt biên hay bảo lãnh, dù là vì lý do chính trị hay lý do kinh tế. Vậy biểu tượng chung cho người Việt hải ngoại, dầu ra nước ngoài vì bất cứ lý do nào, chắc chắn không phải là lá Cờ đỏ sao vàng, biểu tượng của chế độ đã gây ra cảnh tỵ nạn.

Trên thế giới, lá Cờ đỏ sao vàng chỉ được treo trong các tòa đại sứ hay lãnh sự Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN). Các tòa đại sứ hay lãnh sự CHXHCNVN ở hải ngoại nói cho cùng chỉ đại diện cho nhà cầm quyền Hà Nội, phụ trách công việc giao dịch của chế độ cộng sản, chứ chẳng phải là đại diện cho người Việt ở hải ngoại. Hiện nay chế độ CHXHCNVN hầu như không có hay có rất ít công dân ở hải ngoại. Đồng bào Việt Nam ở hải ngoại đều là những người tỵ nạn cộng sản, trốn tránh cộng sản như trốn tránh ác quỷ, và người Việt hải ngoại đều đã nhập quốc tịch các nước sở tại, tức là công dân các nước ngoài, chẳng cần gì đến sự giúp đỡ của các tòa đại sứ hay lãnh sự CHXHCNVN.

Ví dụ một người gốc Việt, có quốc tịch Canada hay Hoa Kỳ, tức công dân của hai nước nầy, đi du lịch, làm ăn buôn bán tại các nước trên thế giới, nếu có vấn đề gì trở ngại hay tai nạn nào, thì tòa đại sứ các nước nầy sẽ can thiệp, giúp đỡ hay bênh vực cho công dân của mình, chứ đâu cần đến tòa đại sứ cộng sản Việt Nam.

Tại tòa đại sứ CSVN, thỉnh thoảng có người đến làm giấy tờ xin đi Việt Nam, không phải với tư cách công dân Việt xin về nước, mà với tư cách công dân nước ngoài đến liên hệ với tòa đại sứ của nước mà người đó muốn đi du lịch mà thôi. Cũng giống như chúng ta muốn du lịch các nước Âu Châu hay Nam Mỹ, chúng ta phải đến liên hệ với tòa đại sứ các nước nầy.

Lá cờ tượng trưng cho những người tỵ nạn cộng sản, dù là tỵ nạn chính trị hay tỵ nạn kinh tế, không gì khác hơn là biểu tượng của những nạn nhân cộng sản. Thích hợp nhất cho biểu tượng nầy chính là lá Cờ vàng ba sọc đỏ, vì lá cờ nầy đã từng là lá cờ trên toàn cõi Việt Nam, cả Bắc và Nam Việt Nam từ năm 1948, chứ không phải riêng của miền Nam sau năm 1954, và lá cờ nầy cũng là nạn nhân của chế độ cộng sản Việt Nam.

Hiện nay, nơi nào có cộng đồng người Việt, thì nơi đó có lá Cờ vàng ba sọc đỏ tung bay. Cộng đồng người Việt sinh sống khắp nơi trên thế giới, bao quanh quả địa cầu. Suốt ngày (24/24), không chỗ nầy thì chỗ khác, vòng quanh quả đất, khi nào cũng có lá Cờ vàng ba sọc đỏ phất phới dưới ánh mặt trời. Như thế, thực tế cho thấy rằng mặt trời tỏa sáng quanh năm trên lá Cờ vàng ba sọc đỏ, nếu chúng ta không quá hãnh tiến để nói rằng MẶT TRỜI KHÔNG BAO GIỜ LẶN BÊN TRÊN LÁ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ.

TRẦN GIA PHỤNG

(Toronto, 24-3-2009)

nguồn : anhduong.info/index
Tags: mặttrờikhôngbaogiờlặnbêntrênlácờvàngbasọcđỏ
Sunday March 29, 2009 - 04:52am (PDT) Permanent Link | 0 Comments
bài 5. chính HCM bán cụ phan bội châu cho pháp
bài 5. chính HCM bán cụ phan bội châu cho pháp magnify
CỤ PHAN BỘI CHÂU , NHÀ CHÍ SĨ YÊU NƯỚC

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

Lâm Đức Thụ và Lý Thụy ( Nguyễn Ái Quốc) đã bán Cụ Phan Bội Châu cho Pháp .
Nhân chuyện Dương Thu Hương đứng ra bênh vực và chối tội cho Hồ Chí Minh trong tội ác bán đứng Cụ Phan Bội Châu cho Pháp năm 1925 , Mặt Đất lục tìm trong tủ sách của Gia đình , và đọc lại cuốn sách có tên : Vụ Án PHAN-BỘI-CHÂU , của tác giả BÙI -ĐÌNH , NHÀ XUẤT BẢN TIẾNG VIỆT - 19 MIRIBEL - HÀ NỘI -1950.

Thiết tưởng cũng cần nói rõ cho mọi người biết một chút là Phố MIRIBEL -HÀ NỘI ngày xưa tên đầy đủ là phố : MIRIBEL RESIDENT , ngày nay có tên là Phố TRẦN NHÂN TÔNG- HÀ NỘI.

Sách " VỤ ÁN PHAN BỘI CHÂU ' được phép xuất bản do giấy phép số 68 TGD/TI ngày 23-2-1950 của Nha Tổng Giám Đốc Thông Tin V.N. và đã được in tại NHÀ IN KIM-LONG.

Sở dĩ tôi phải chi tiết vậy , vì :

1-Chưa thấy ai sử dụng cuốn sách này để nói về vụ " Lâm Đức Thụ và Lý Thụy câu kết nhau bán đứng Cụ PHAN BỘI CHÂU" .

2-Một số sách báo trong Việt nam hiện nay có nhắc đến tên cuốn sách " VỤ ÁN PHAN BỘI CHÂU " của BÙI ĐÌNH , nhưng chỉ nhắc đến " Các cuộc vận động để Cụ PHAN được tha".

Sau đây là nguyên văn đoạn quan trọng nhất của cuốn sách ( từ trang 6 đến trang 21) .

AI LÀ KẺ ĐÃ BÁN NHÀ CÁCH MẠNG PHAN BỘI CHÂU CHO NGƯỜI PHÁP.

Giả thuyết thứ nhất :

Từ xưa tới nay , nhiều người vẫn tưởng nhầm rằng kẻ đã tố cáo cụ Phan với Pháp là Nguyễn -thượng -Huyền , tức cử Huyền , cháu ruột cụ Nguyễn -thượng -Hiền ; cụ này cũng là bạn đồng chí Hải -ngoại với cụ Phan ; khi cụ Nguyễn -thượng -Hiền lâm chung , cử Huyền còn ít tuổi ,nên cụ phải đem gửi cụ Phan nhờ trông nom , dạy bảo hộ , lúc bấy giờ cử Huyền đương ở với cụ Phan nên nhiều người nghi cho Huyền đã báo cho người Pháp biết . Nhưng sự thực không phải thế .
Ngày nay cụ Phan cũng đã ra người thiên cổ , nhưng cử Huyền hiện vẫn còn lưu lạc ở phương Bắc , thiết tưởng cũng nên minh oan cho Huyền và tố -cáo trước dư -luận quần -chúng kẻ đã vì danh vọng tiền tài , mà nỡ tâm hại một nhà chân chính ái - quốc như cụ Phan !

Kẻ đã dám cả gan chẳng tưởng gì đến liêm - sỉ , chẳng nghĩ gì đến Tổ -quốc , manh tâm phá hoại công cuộc Cách - mạng của dân - tộc , đem mình làm chó săn cho Đế -quốc, kẻ đã hãm hại cụ Phan chính là Lâm -đức -Thụ , tức là Hoàng -chấn - Đông , tức Nguyễn -công -Viễn , vốn quê ở Thái -bình.

Hồ đó , Viễn cũng mện danh là một tay cách mạng Hải -ngoại , có quen biết cụ Phan , nhưng hắn chỉ là một tay cách mạng hoạt đầu , xảo -trá , vẫn ngấm ngầm liên lạc với Pháp để tố -cáo anh em .
Bấy giờ , người Pháp biết rõ cụ Phan là một tay rất lợi hại trong giới cách -mạng Hải -ngoại cũng như quốc -nội , dụng tâm địch bắt cụ đã lâu , nhưng chưa có dịp nào thuận tiện ; hơn nữa , cụ Phan lại nay đây mai đó , tung tích khó mà lùng được , và luôn luôn ở ngoài vòng ảnh -hưởng của Pháp , nên dầu muốn bắt cũng khó . Họ lại còn tin rằng nếu bắt được cụ , thời cơ dập tắt được phong trào cách -mạng , vì thế nên Pháp mới sai Lâm - đức -Thụ lập mưu dụ cụ Phan về Thượng -Hải bắt cho dễ .

Khi đó cụ Phan đang ở Hàng -Châu ( Chiết -giang) với cụ Hồ -ngọc -Lãm và cử Huyền . Bỗng một hôm cụ nhận được thơ của Lâm -đức -Thụ khẩn khoản mời về Quảng -Đông dự lễ kỷ -niệm đệ -nhất -chu -niên ngày ái -quốc Phạm -hồng -Thái tuẫn -tiết sau khi giết hụt Toàn -quyền Merlin tại Sa -điện ( 19-6-1924) . Trong thơ , Thụ đã khéo léo mời cụ gấp lên đường cho kịp ngày lễ và dặn cụ không phải lo gì đến vấn đề tài- chính cả , vì hắn đã sửa soạn sẵn sàng cho cụ đủ dùng rồi .
Cuối thơ, Thụ lại nhắc rằng thế nào đúng ngày hẹn hắn cũng đón cụ ở ga Bắc - Trạm , và yêu cầu cụ đừng để nhỡ , sau cùng hắn còn dặn thêm cụ là đừng để tiết -lộ việc đi Quảng -Đông cho người khác biết , sợ đến tai nhà chức trách thì hỏng cả chương trình kỷ niệm đã định ! Thật là lời lẽ môi mép của một tên phản bội độc -ác , thế mà cụ Phan không hề nghi kỵ gì cả , và đúng hẹn cụ đã soạn sửa hành lý lên đường để đi đến lao tù khổ nhục , để thành cá chậu chim lồng và để chấm dứt một cuộc đời luôn luôn hoạt động tranh đấu cho hạnh phúc của giống nòi !

Dầu sao, khi ra đi , hình như linh tính cũng đã báo trước cho cụ sự không lành sẽ xẩy ra nên cụ có dặn lại cử Huyền rằng : " Nếu trong 3 hôm không thấy tôi về , thì ông kíp báo tin cho cụ Hồ -ngọc -Lãm biết ".

Và cụ đã không về nữa thật ! Sau đấy không riêng gì cụ Hồ -ngọc - Lãm , tất cả Á-Đông , từ Trung -hoa đến Nhật -bản , đến Xiêm -La , và toàn thể dân chúng Việt đều đã biết tin dữ dội đó . Nhưng biết để làm gì . Phải chăng để khóc than thương tiếc cho đời anh -hùng gặp cơn mạt lộ !

Năm ấy là năm cụ 59 tuổi .


Giả thuyết thứ 2 :


Giả thuyết này có thể nói rằng để giải thích giả thuyết trên cho rõ ràng thì đúng hơn , vì theo đây thì kẻ bán nhà cách -mạng Phan -bội -Châu cho người Pháp vẫn là Lâm -đức -Thụ , nhưng có những chi tiết minh bạch hơn để bênh vực cho Thụ một đôi phần .

Bài này được đăng trong " Cải -Tạo , số 25 về dịp kỷ -niệm cụ Phan , do ông X.X.X viết , cúng tôi xin chép ra đây để bạn đọc đồng lãm .

" Việc cụ Phan bị bắt về nước năm 1945, đã làm cho nhiều phái đảng , nhiều nhân sĩ phải thắc mắc , muốn biết rõ sự thật .

" Người nêu ra thuyết nọ, kẻ tung ra thuyết kia , đổ tội cho hết người này đến người khác , tựu trung không ai nêu ra đủ bằng chứng vững vàng . Ngay chính cụ Phan là người trong cuộc , cũng không hiểu ai thủ mưu bắt mình .

" Nghe người đồn đại rất nhiều , nên chúng tôi đã có nhiều lần được gặp cụ , đem chuyện ấy ra hỏi , mỗi lần cụ đều trả lời thành thực rằng không biết một tý gì hết cả . Còn những lời tiếng thị-phi huyên-truyền bấy lâu, cụ cũng cho là vô bằng cớ .

" Song theo sự điều tra riêng của chúng tôi , thì vụ này không phải do một người , mà chính là do một số người đã định đoạt , và nó có liên can ảnh hưởng cho phong trào cách-mạng trong nước đến mãi bây giờ . Chúng tôi xin trình bày ra đây một chút tai-liệu lịch-sử cách-mạng. Còn công hay tội, cái đó để lịch -sử mai sau phê phàn :

" Muốn biết rõ nguyên ủy vụ này , chúng ta phải trở lại lịch-sử vận động cách -mạng Việt -Nam 25 năm về trước đã diễn biến ở Trung Quốc !

" Sau những vụ thất bại đâu đớn của Việt-Nam Quang-Phục-Hội do cụ Phan khởi xướng nó bao trùm cả các cuộc vận động cách-mạng trong nước nhà , như là vụ Hà-Thành đầu độc , vụ tạc đạn Hà-nội Hôtel , vụ Đông-Kinh Nghĩa-Thục , vụ Đề-Thám ở Bắc-Việt , vụ Văn-Thân khởi nghia , vụ kháng-thuế ở Trung -bộ , Phan - xích -Long ở Nam-bộ v.v... lực luộng cách-mạng Việt Nam trong ba xứ bị sức mạnh của chế-độ thực-dân và triều đình Huế đàn áp tan rã hết cả !

" Phong trào liên tiếp trong nước bị tan rã tất nhiên không lấy tiền đâu mà chu cấp cho các anh em bô đào vận-động ở Hải-Ngoại cho được.

" Vì thế mà cảnh ngộ anh em Đông Du hồi đó lâm vào một tình trạng rất là quẫn bách thê lương .
.................................................. .................................................. ..

" Riêng có cụ Phan , tinh thần lúc nào cũng vững vàng , thản nhiên bất-chấp cả mọi sự thiếu thốn khổ sở . Trải bao phen thất bại điêu đứng cụ vẫn giư một lòng vì nước không hề lay chuyển . Bởi vậy trong khi anh em chia lìa tan tác , cụ nhất quyết ở lại Quảng-Châu để duy trì tàn cuộc . Cụ viết báo Tầu để tự túc và lấy tiền ăn nhịn để dành mà chu cấp cho bọn thanh niên hoặc đang tòng học hoặc đang hoạt động . Trong số đó có Nguyễn -công -Viễn , tức Lâm -đức -Thụ , tức Trương -Béo .................................................

Cụ cho lập tại Quảng Châu một cơ quan gọi là " Tâm -Tâm -Xã " lấy nơi đi lại hội họp các đồng chí .................................................. .......................

Sau đó một số rất đông các đồng chí ở rải rác trong nội địa nước Tầu cũng lục tục về Quảng -Châu tìm kiếm cụ Phan để mưu tình mỗi ngày một đông.

Cùng trong lúc đó , Nga-xô-Viết muốn tìm cơ hội để reo rắc chủ nghĩa Cộng-sản sang Á-Đông , nên chi thể theo lời yêu cầu của Tôn-Văn , Lênin bèn cử một phái đoàn sang Quảng-Châu làm cố vấn cho Chính-phủ miền Nam Trung Quốc .

" Phái đoàn này do Pháo-la-đìn ( Borodine) làm cố vấn chính trị và Gia-Luân tướng quân ( Galen tức Blucher) làm cố vấn quân sự và Nguyễn-ái-Quốc tức Lý-Thụy sung làm bí thư.

Đặt chân lên đất Quảng-Châu , Lý-Thụy liền đi tìm ngay cụ Phan để bàn tính công việc . Nhân đấy họ Lý được gặp cụ Nguyễn-hải-Thần và hầu hết anh em thanh niên Việt-Nam đang bô đào ở Trung-Quốc lúc bấy giờ . Trong các cuộc tiếp xúc này. Lý-Thụy nhiều phen đề cập đến vần đề tổ chức anh em để làm việc ..... Toàn thể ưng thuận.

" Lý-Thụy lại trình cụ Phan biết là Đệ-Tam-Quốc-Tế-Cộng-Sản đang chủ trương lập một hội lấy tên là " Toàn Thế-Giới Nhược-Tiểu Dân-Tộc Liên-Hiệp-Hội " để lãnh đạo các nước nhỏ yếu khắp trong thế giới hiện đang bị đô-hộ. mục đích là chống với các nước Thực-dân và các Đế-quốc Tư-bản để tranh thủ Độc-lập . Vậy thì Việt-Nam chỉ việc xin gia nhập tổ-chức đó và lấy tên là " Toàn thế-giới bị áp bức nhược tiểu dân-tộc, Á-đông bộ . Việt-Nam chi phận bộ ".

" Cụ Phan và các đồng chí đều bằng lòng . Cụ lại tự đảm đương việc đi lên Hàng-Châu nói chuyện với cụ Mai-son Nguyễn-thượng-Hiền biết , luôn thể mời cụ Mai-sơn và các đồng chí ở Hoa Trung , Hoa Bắc , về cùng tham gia công cuộc với anh em Quảng-Châu. Khi ra đi cụ Phan lại ủy thác cho Nguyên-công-Viễn tức Lâm-đức-Thụ ở nhà cùng với Lý-Thụy lo việc xếp đặt và mời thêm các anh em . Khi nào xong việc thì đánh giây thép lên Hàng Châu cho cụ biết để cụ về dự lễ khánh thành .

" Sau khi cụ Phan đi Hàng-Châu , Lâm-đức-Thụ bàn với Lý-Thụy về việc tổ chức Tổng Bộ của " Việt-Nam Chi Phân Bộ" trong " Á-Tế-Á bị áp bức nhược tiểu dân tộc chi bộ " . Đến đoạn cho người về trong nước tổ chức khắp trong ba xứ Bắc, Trung , Nam thì vấp phải 2 vấn đề quan hệ:

" 1/VẤN ĐỀ DÂN KHÍ -Sau bao nhiêu vụ thất bại liên tiếp dồn đến những vụ đàn áp khủng khiếp của Thực-dân và quan lại , dân tình đa hầu như sợ sệt mọi cuộc hoạt động về chính trị , đến nôi lòng người đối với cái hận dân tộc hầu như đã nhãng quên bởi sức mạnh tuyên truyền ru ngủ của Thực-dân . Bây giờ cần phải thức tỉnh dân chúng để sửa soạn dọn đường cho công việc tổ chức.

"2/ VẤN ĐỀ TÀI CHÍNH. - Trong công cuộc vận động cách-mạng , vấn đề tài chính vẫn là vấn đề huyết mạch , dân khí đã nhụt , thì lấy ai ủng hộ.

" Giải quyết được 2 vấn đề này thì mới mong thâu lượm được kết quả my mãn .

" Lâm và Lý bù đầu với nhau hàng tháng mà vẫn không sao tính ra . Họ bèn triệu tập một kỳ đại hội nghị có hết thảy các anh em cách mạng Việt-Nam hiện có mặt tại Quảng-Châu , trừ cụ Nguyễn-hải-Thần , để trưng cầu ý kiến . Nhưng hội nghị cũng đành chịu.

" Sau cùng Lâm-đức-Thụ đưa ra một đề nghị

" Theo như ý tôi thiển nghĩ , muốn giải quyết được hai vấn đề quan trọng nói trên , thì chúng ta phải tìm cách lợi dụng . Nếu có cần phải hy sinh một người trong anh em , hoặc về danh tiết hay tính mạng, ta cũng cứ làm . miễn là đạt được mục đích có lợi cho công cuộc cách mạng của ta , là ta nên làm . Theo nguyên tắc như thế thì anh em có tán thành không?

" Không kịp suy nghĩ , cả Hội nghị đều tán thành nguyên tắc của Lâm-đức-Thụ nêu ra .

" Lâm lại nói '

" Về nguyên tắc , anh em đã biểu quyết rồi , vậy tôi xin đi thẳng vào vấn đề : Xét ra người mà ta có thể đem ra làm vật hy sinh ấy là cụ Phan bội Châu ! Tại sao tôi lại chọn cụ mà không chọn cụ Mai-sơn hoặc cụ Nguyễn-hải-Thần? là vì tôi đã từng ướm hỏi cụ Phan xem nếu gặp trường hợp phải hy sinh cụ để làm lợi cho Cách-Mạng thì cụ có chịu không? Cụ đã khảng khái trả lời tôi thế này : " Tôi bôn ba Hải ngoại , khi Hương Cảng lúc Hoành-Tân, chốc đã ngoài 20 năm rồi mà rốt cuộc chỉ vấp phải thất bại hoài , thêm phần tuổi tác đã cao , gối đã mòn , nếu có dịp được hy sinh cho Tổ-Quốc thì dẫu chết tôi cũng vui lòng ".

" Hai nữa cụ là tượng trưng của Cách Mạng , tiếng tăm đã lừng lẫy trong nước cũng như trên trường Quốc tế , Thực dân Pháp e dè và ước muốn cụ lắm . Họ cho rằng cụ là linh hồn của đám Đông Du . nếu bắt được cụ tức là bọn bô đào chúng ta mất thủ lĩnh , tất phải tan rã hết .
Nay tuổi tác cụ cũng đã cao , đi đến cõi chết cung chẳng còn bao xa nữa . Sống lay lắt ở nơi khách địa này , ngoài việc viết báo kiếm ăn , năng lực bất quá cũng chẳng giúp ích gì cho công cuộc vận động Cách Mạng của bọn ta được mấy tý , Vậy tôi mạnh bạo đề nghị với anh em là bắt cụ nộp cho Lãnh sự Pháp . Tất nhiên họ phải hậu đãi ta một món tiền lớn . Tiền ấy ta sẽ dùng vào công cuộc vận động cho đoàn thể ở nước nhà .

" Đem cụ Phan ra nộp cho Pháp , ta sẽ thâu được hai cái lợi :

1/- Sau khi giải cụ về Hanoi, tất nhiên bọn Thực dân sẽ giam cụ vào Hỏa lò lập Hội đồng đề hình xét xử . Trong phiên công khai thẩm vấn chắc cụ sẽ trổ hết tài ngôn luận sở học của mình để trả lời . Các tờ báo ở trong nước tất nhiên sẽ xúm nhau vào mà viết bài tường thuật . Như vậy chỉ trong một tháng , khắp trong hang cùng ngõ hẻm ở các làng mạc xa xôi trong toàn cõi Việt-Nam dân chúng sẽ được đọc một bản án rất dài rất cứng và rất lý thú . Do đó ,mà tinh thần cách mạng sẽ lan tràn và phổ cập trong hết cả các tầng lớp trong xã hội Việt -Nam ta . Tôi tin chắc rằng chúng ta có phương pháp tuyên truyền khoa học giỏi đến đâu cũng không thể làm nhanh chóng bằng . Mà chúng ta có đủ phương tiện hành động trong 10 năm vị tất đa lượm được kết quả hay và mau chóng được như thế.

" Dân khí vì đó mà thức tỉnh thì vấn đề thứ hai là vấn đề tiền cũng đỡ cho ta nhiều lắm . Sẵn món tiền thưởng trên kia , ta sẽ phái anh em về nước mà tổ chức các chi bộ rồi đưa Thanh niên ra huấn luyện thì công việc của ta mau có kết quả lắm . Ta lấy tiền của Pháp để đập lại Pháp !

" Trong Hội nghị bàn đi tính lại , có người thì chịu là cao kiến , có người thì cho là hơi tàn nhẫn với cụ Phan ; có người lại lo cho tính mệnh cụ Phan nữa . Nhưng Lâm-đức-Thụ quả quyết là với các hiện trạng lúc bấy giờ , Thực-dân-Pháp chỉ có thể tuyên án tử-hình cụ mà rồi lại ân xá và giam giữ cụ một nơi , chớ không dám giết cụ , tất nhiên họ phải chiều lòng dân . Thêm nữa sau khi cụ bị đưa về nước rồi , thì anh em mình phải phái người đưa tin cho anh em đồng chí còn ở lại đất Pháp phải vận động với hội Nhân-Quyền và các đảng phái cách mạng bên ấy như đảng Xã-Hội chẳng hạn, can thiệp với Chính-phủ Pháp để ân xá cho cụ. Tất nhiên tính mạng cụ sẽ được bảo đảm mà về phần cách mạng Việt Nam mình thì hoàn toàn thâu hoạch được thắng lợi.

" Mấy lý lẽ nói trên đã làm xiêu lòng cử tọa và Lâm được Hội-nghị ủy cho toàn quyền hành động. Thế rồi mấy ngày sau , người ta thấy Lâm đi lại với Phán Vị , một nhân viên cao cấp trong tòa Lãnh -sụ Pháp ở Hương-Cảng , một cách rất thân mật.

" Rồi một ngày kia , cụ Phan ở Hàng Châu bông tiếp được một bức điện tín ở Quảng -Châu đánh lên để mời cụ về Quảng Châu để dự lễ thành lập " Á-Té-Á bị áp bức nhược tiểu dân tộc Việt-Nam chi phận bộ ".

" Cụ mừng rỡ , vội vàng từ giã Hàng-Châu đi lên Thượng-Hải để đáp tầu thủy về Quảng Châu , có dắt người cháu gọi cụ Nguyễn-thượng-Hiền bằng ông chú đi theo , tức cử Huyền.

" Xe hỏa vừa dừng bành ở ga Bắc-Trạm , cụ bước ra cửa ga thì một bọn lạ mặt nhẩy ra cản lại rồi bế thốc cụ lên một chiếc xe hơi đỗ gần đấy . Xe này mở máy chạy tuột vào Tô-giới Pháp ở Thượng-Hải .

" Rồi người ta chuyển cụ xuống một chiếc pháo thuyền đưa thẳng về bến Hải-phòng .
" Từ Hải-Phòng , người ta bí mật đưa cụ lên thẳng nhà pha Hỏa lò Hanoi với cái số tù đeo tên là Trần-văn-Đức.
"Qua năm sau 1926(?) người Pháp lập Hội đồng đề-hình xử lại vụ án Phan-bội-Châu trong một phiên công khai , lên án cụ một cách chiếu lệ rồi ân xá cụ để lấy lòng dân . Trong khi Lâm-đức-Thụ được lĩnh một món tiền thưởng là 15 vạn đồng .
" Sau vụ này , toàn thể quốc dân Việt Nam bất kể đàn ông , đàn bà , già hay trẻ , như đang ngủ mê , bị một tiếng sét đánh thức giậy ( chữ " giậy " trong nguyên bản ), hình như bấy giờ mới nhận thấy mình là một người dân bị mất nước . Bấy giờ tinh thần Cách-mạng hết sức bồng bột , các đảng : Việt-Nam Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội , Tân Cách Mạng Đảng Hòa-Đồng Hợp Đảng , Việt-Nam Quốc-dân-đảng , nối tiếp nhau ra đời tranh đấu dành Độc-lập cho Tổ-Quốc.
" Phong trào tiếp tục mãi cho đến ngày 19-8-45. Hái được kết quả ấy cũng là do ảnh hưởng những lời đối đáp của cụ Phan trước hội-đồng đề-hình năm 1936(?) vậy.
" Kẻ thủ mưu bắt cụ Phan cho Pháp là có công hay có tội ? Điều đó chúng tôi xin nhường để quốc dân bình và lịch-sử mai hậu phán xét".

X.X.X.

Đọc xong đoạn này , các bạn có cảm tưởng gì về giả thuyết mà ông X.X.X. đã nêu ra đây ? Theo chỗ chúng tôi nghĩ , thì ta không cần phải chờ lịch sử phán xét mới hiểu được vụ này .
Chỉ cần nhắc lại đây một việc đã tường thuật trên , ta thấy ngay giả thuyết bênh vực cho Lâm-đức-Thụ không tài nào đúng được : Nếu Lâm quả có đem việc dự định bán nhà Cách Mạng Phan-bội-Châu cho Pháp ra bàn với anh em , nhất là lại đủ mặt anh em ở Quảng-Châu bấy giờ , chỉ thiếu cụ Nguyễn-hải-Thần , thì sao sau khi cụ Phan bị bắt còn có giả thuyết không chính đáng nêu ra . Nhà cách mạng nào đã ở Quảng-Châu bấy giờ tất phải biết rõ nguyên nhân vụ bắt cụ Phan , sao lại có thể có chuyện, đến ngay cụ Phan sau này cũng không biết ai đã bán mình cho Pháp mà cho đến tất cả anh em Hải-ngoại đều phải đánh dấu hỏi vào vụ bắt bớ đó , và có nhiều người lại còn nghi cho Huyền ? Cho rằng anh em có mặt trong hội nghị đã giữ bí mật không nói ra bấy giờ , sợ đến tai cụ Phan hay nhà đương cuộc Pháp thì việc sẽ không thành , nhưng sau đấy , những bí mật đó còn cần chi phải dấu mà vẫn không ai chịu tiết lộ ra để đến nỗi chính nạn nhân là cụ Phan cho đến khi nhắm mắt vẫn không biết mình đã bị hy sinh cho chính nghĩa , hay bị đem bán cho tiền tài danh vọng cá nhân ! Và toàn thể quốc dân cũng không ai biết chi cả , đến nỗi đặt ra giả thuyết này , giả thuyết khác một cách mơ hồ . Trong khi một số người vẫn có thể cùng đồng tâm giữ một bí-mật đã quá độ không cần phải dấu nữa . Có thể thế được không ? Chúng ta chỉ cần nói đến đấy là đủ để xét đoán sự thật . Còn Lâm có tội hay không , không cần phải ai bênh vực hộ, bào chữa hộ , đã có tòa án lương tâm của Lâm xét xử việc đó , cần chi phải dài lời . Và nếu cứ theo giả thuyết trên thì Lâm không nhưng là một tay cách mạng rất trong sạch mà lại còn là một nhà tiên-tri đại tài nữa ! Biết tỷ mỷ tất cả mọi việc sẽ xẩy ra sau khi cụ Phan bị bắt ! Như vậy , tôi e rằng không hợp với sự thật : vì nếu quả bấy giờ trong giới Cách-mạng Hải-ngoại lại có một tay " Trạng-Trình" tái sinh là Lâm thì đâu đến nỗi anh em gặp hết thất bại này đến thất bại khác , và tiếng tăm của Lâm , đã lừng lẫy ít ra là một góc trời Á-châu ! Phải chắng ông X.X.X. đa không suy xét kỹ khi nêu ra giả thuyết quá huyền thoại và chủ quan đó ?


Mấy lời lạm bàn của Mặt Đất:

1-Cách đây 59 năm Bùi Đình , tác giả cuốn sách " VỤ ÁN PHAN BỘI CHÂU" đã khẳng định cụ Phan Bội Châu đã bị bán cho người Pháp.
2-Người bán cụ Phan Bội Châu chính là : Lâm Đức Thụ và Lý Thụy ( tức Nguyễn Ái Quốc - Hồ chí Minh)

3-Luận cứ Lý Thụy -Hồ chí Minh bán cụ Phan Bội Châu càng được khẳng đình rõ ràng chắc chắn hơn với âm mưu thâm hiểm chiếm đoạt tổ chức " Tâm Tâm xã " của cụ Phan và biến thành Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội, truyền bá chủ nghĩa cộng sản vào Viêt nam theo chỉ thị của Quốc tế Cộng sản


Mặt Đất - 28.3.2009 Reply With Quote